๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong khoảnh khắc ấy, Phạm Nhàn nhận ra một điều: cung điện này, kinh đô
này, và đất nước này, vốn là nơi y sinh sống hai mươi năm qua, y đã hình thành
tình cảm sâu nặng với nơi đây. Cho dù cung điện lạnh lẽo, kinh đô từng phản
bội biết bao người, đất nước từng mắc sai lầm nghiêm trọng, nhưng nơi đây vẫn
mãi là quê hương của y.
Y luôn xem mình là người Khánh Quốc, trước khi mọi sự thật được phơi
bày rõ ràng, y không sẽ từ bỏ cuộc sống tốt đẹp của mình, sẽ luôn cố gắng bảo
vệ bình yên cho mọi người trên đất nước này, giống như những gì y đã làm suốt
những năm qua.
Khi nhiều người đã khuất, y càng phải sống tốt hơn. Trừ phi... có kẻ không
mong y tiếp tục sống.
o O o
Mời hai vị Đại học sĩ Hồ và Thư về tạm nghỉ. Hai vị đại thần này đã thay
mặt soạn thảo chiếu chỉ trong Ngự thư phòng suốt đêm qua, những sớ tấu quan
trọng từ các nơi trong Khánh Quốc cuối cùng cũng được duyệt xét và sắp xếp.
Tuy nhiên, dù sao họ cũng không phải là con người bằng sắt đá, so với Phạm
Nhàn thì tinh thần của hai vị này kém xa một trời một vực. Trải qua bao kinh
hãi nối đuôi nhau lại chưa từng được nghỉ ngơi, cả hai đã quá mệt mỏi.
Phạm Nhàn ngồi trong Ngự Thư phòng trống vắng, không nhịn được lắc
đầu. Khi Hoàng thượng còn tại vị, dù Ngự thư phòng vẫn yên tĩnh như thế này,
nhưng luôn toát ra một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877606/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.