Đại hoàng tử không hỏi vì sao Phạm Nhàn nắm rõ bố trí quân đội của Tần
gia đến vậy, vì hắn tin chắc trong quân đội Tần gia đã có mật thám của Giám
Sát viện, giống như trong cấm quân. Những đợt truy quét vừa rồi, nếu không
nhắm vào những mục tiêu Phạm Nhàn đã chỉ ra từ trước thì đâu có thể dễ dàng
đến thế.
"Ngươi có thể kiểm soát được các cửa thành." Đại hoàng tử nhìn vào mắt
Phạm Nhàn, đột ngột nói: "Nếu không, ngươi đâu dám hành động. Cho nên, ta
thấy rất lạ khi ngươi nói những điều này với ta, rốt cuộc đang cân nhắc điều
gì?"
Phạm Nhàn im lặng.
"Trước đây, Kinh Qua dẫn theo người của ngươi đến chỗ ta điều động hai
trăm con ngựa, rồi rời cung mà không rõ đi đâu." Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn y
nói: "Đừng bảo với ta rằng ngươi không hề có ý định gì."
Phạm Nhàn bỗng nở nụ cười, nói: "Thật ra, ta muốn nói... chúng ta nên trốn
đi."
o O o..
Bốp! Một tiếng đập nặng nề vang lên! Đại hoàng tử cực kỳ tức giận đập
mạnh tay xuống viên gạch xanh trên hoàng thành, hạ thấp âm lượng giận dữ
nói: "Chạy trốn? Ngươi điên rồi!"
Phạm Nhàn cười mỉa mai nói: "Có vẻ như ta thật sự điên rồi... Trốn đi đâu
bây giờ? Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng quá kích động như vậy được không?"
"Lúc này còn đùa giỡn à?"
"Mọi người ai nấy đều căng thẳng, ta chỉ muốn nói đùa để làm dịu tâm trạng
thôi, sợ gì chứ?"
Lời nói Phạm Nhàn này không đơn thuần là đùa giỡn. Nếu là trước đây,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877620/chuong-1303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.