Bốn người liếc nhau, người đứng đầu là Trần Nhất Giang lên tiếng. Hắn là
thủ hạ thân tín do Yến Tiểu Ất bổ nhiệm, biết hôm nay Đại hoàng tử đã làm
phản thì dù thế nào bản thân cũng khó sống sót, mà với thân phận của mình
không thể bó tay chịu trói được.
Sau một hồi trầm mặc, Trần Nhất Giang nói: "Thưa Vương gia, hiện trên
Hoàng thành có hai ngàn cấm quân, trong đó ít nhất sáu bảy trăm người là bộ hạ
của năm người chúng ta. Xin hỏi nếu thiếu sự trợ giúp của chúng ta, Vương gia
làm thế nào để kiểm soát hết cấm quân?"
Hắn đột ngột ngẩng đầu, cười lạnh nói: "Quân phòng vệ kinh đô có thể vào
kinh bất cứ lúc nào, một phần ba cấm quân đã tới Đại Đông sơn, bây giờ lấy gì
đối phó binh đoàn hùng hậu kia? Mạt tướng xin Vương gia suy nghĩ kỹ, để
tránh gặp họa mát mạng."
Tuy lời lẽ gay gắt, nhưng các quan quân đang giữ im lặng đều hiểu đây chỉ
là chút giãy dụa cuối cùng lúc tuyệt vọng của Trần Nhất Giang.
"Những gì bảo vệ đã quyết, sẽ không suy nghĩ lại."
Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn Trần Nhất Giang, trong mắt dần hiện lên sát ý,
một thứ sát ý tàn nhẫn mà hắn đã rèn luyện khi chiến đấu với người Hồ ở biên
cương.
Trong lòng Trần Nhất Giang run sợ, máu nóng dồn lên não, gã nổi giận gầm
lên, tay nắm chặt lưỡi đao bên hông rồi vung thẳng lên, lao về phía Đại hoàng
tử.
Tiếng gầm bị cắt ngang, thanh đao rơi xuống đất. Ba mũi thương dài tàn
nhẫn xuyên thủng người Trần Nhất Giang, treo lơ lửng giữa không trung.
Máu tươi bắn ra từ miệng Trần Nhất Giang, đôi mắt đầy oán hận và tuyệt
vọng nhìn Đại hoàng tử cách đó ba trượng. Thân thể co giật hai lần trên thương
trước khi chết.
Ngay lúc Trần Nhất Giang giơ đao tập kích, ba tướng lĩnh còn lại cũng rút
đao, tuyệt vọng xông tới. Nhưng trong phòng đều là thân tín của Đại hoàng tử,
chỉ nghe tiếng đao vút qua không khí, ánh lưỡi lập loè dưới sắc đỏ của cây
đèn...
Xác người ngã xuống, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa, bốn tướng lĩnh thảm
thiết tử vong.
Đại hoàng tử lặng nhìn xác chết dưới chân, rồi quay sang nhìn tướng cuối
cùng run rẩy hai chân nhưng không dám tiến lên. Hắn không khỏi lắc đầu, nhỏ
giọng mắng chửi gì đó.
"Canh giữ cho kỹ!" Đại hoàng tử ra lệnh cho thân tín của mình, rồi quay
bước ra khỏi phòng nghị sự, không hề quay đầu lại.
..o O o..
Trên tháp cao của Hoàng thành, Đại hoàng tử đứng giữa tháp, tay nhẹ nhàng
vuốt ve cỗ nỏ thủ thành giờ đã được cố định chắc chắn. Ánh mắt quan sát mũi
tên đen bóng to lớn, nhìn ra khoảng sân ngoài Hoàng thành cùng bốn con phố
xung quanh đã bị cấm quân kiểm soát.
"Theo lệnh của đại soái, sáu trăm người kia đang luân phiên nghỉ ngơi."
Viên giáo úy được cử đi bố trí nhánh quân của Phạm Nhàn vào cung, giờ đứng
sau Đại hoàng tử, hạ giọng bẩm báo.
Sau một ngày rưỡi thao túng việc đổi ca của cấm quân, Cuối cùng Đại
hoàng tử cũng thành công trong việc điều động hơn sáu trăm binh sĩ ra khỏi
Hoàng thành, mà không kinh động tới bốn tên tướng lĩnh đã mất mạng.
Đại hoàng tử âm u hỏi: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
Viên giáo úy ngẩng đầu nhìn Đại hoàng tử, kiên nghị bẩm báo: "Một ngàn
hai trăm người đã bao vây xong, sẵn sàng hành động."
Lúc này trong doanh trại nghỉ ngơi của cấm quân, đã có một ngàn hai trăm
người trung thành với Đại hoàng tử lẻn vào, chia cắt bao vây sáu trăm binh sĩ
kia. Chỉ cần một tiếng hiệu lệnh, họ sẽ rút kiếm, tru diệt sạch phần không ổn
định cuối cùng của cấm quân.
"Những binh sĩ ấy chắc đang ngủ say." Vẻ mặt Đại hoàng tử phức tạp, "Chết
trong giấc mộng, có lẽ cũng tốt."
Năm ấy, Đại hoàng tử đích thân dẫn hàng vạn Tây Chinh quân, lập được
công lớn ở biên thùy Tây Hồ. Điều được ngợi khen nhất, và cũng là đức hạnh
khiến binh sĩ sẵn lòng hy sinh tận tụy cho hắn, chính là tình cảm yêu quý binh sĩ
như con của Đại hoàng tử. Tuy nhiên...dù có lòng từ bi nhưng không nên dung
túng khi chỉ huy quân đội, nhất là trong những sự kiện quan trọng liên quan đến
tương lai của đất nước, Đại hoàng tử sẽ kiên định như đá tảng.
"Kính chờ mệnh lệnh từ đại soái." Thân tín không hiểu tâm tư Đại hoàng tử,
lòng tràn ngập lo âu, thầm nghĩ Tiểu Phạm đã vào cung. Nếu giờ đây hoàng tử
đột ngột nhẹ dạ, không ai biết sẽ xảy ra điều gì khi trời sáng, nên hắn ta cẩn
thận từng chút một nhắc nhở.
Đại hoàng tử cười tự giễu, rời mắt khỏi các ngôi nhà dân trong đêm tối,
quay đầu nhìn về phía Hoàng cung bị bóng đêm bao phủ thâm u.
Hắn nhìn mãi mà vẫn không hạ lệnh, bởi trong cung vẫn bình yên như
thường.
"Thời điểm hành động, không phải do ta quyết định." Đại hoàng tử vỗ nhẹ
lên cỗ máy bắn tên nặng nề dưới tay, nói: "Nếu chúng ta hành động trước, sợ
rằng sẽ làm kinh động mọi người trong cung... Phạm Nhàn sẽ quyết định thời cơ
thích hợp để hành động."
Nhìn vào thâm cung yên ắng kia, Đại hoàng tử không khỏi lắc đầu. Bản thân
hắn giống như cỗ nỏ cung trên tường thành này, tuy có sức mạnh phi thường
nhưng bị trói bởi những ràng buộc hữu hình và vô hình, chỉ có thể nhắm mũi tên
về phía ngoài cung điện, chứ không đành lòng hướng vào bên trong.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.