๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong một căn lều yên tĩnh, Ngụy Vô Thành - người đã trở thành nhân viên
kiểm kê thu chi Nội Khố của vương đình Tây Hồ được một năm - cầm mảnh
giấy trên tay, hỏi bạn đồng hành bên cạnh. Họ đến thảo nguyên đã một năm,
giúp xử lý chính sự, thu thập tin tức, đóng vai trò quan trọng trong sự hưng
thịnh của vương đình. Mùa thu săn bắn của Khánh quân đã kết thúc, thảo
nguyên chuẩn bị đón mùa đông giá rét tới, không còn chiến sự lớn cần chuẩn bị,
nên Ngụy Vô Thành lại tái phạm căn bệnh cũ.
"Ngươi tưởng vẫn còn ở Thượng Kinh thành à? Ngươi tưởng ngươi vẫn còn
thi được khoa cử à?" Một người bạn rõ ràng tâm trạng không tốt, mỉa mai nói:
"Cả ngày rảnh rỗi không việc gì, lại ôm thơ từ ca phú ngồi đọc, chẳng nhìn xem
đây là nơi nào."
Ngụy Vô Thành không tức giận, cười khì khì đáp: "Bài hơ ngăn ngắn này do
một người bạn tặng, miêu tả cảnh thảo nguyên rất đẹp, nên ta ghi nhớ lại, chỉ là
không hiểu rõ hết hai câu."
Mọi người cân nhắc kỹ, thấy quả thật là như vậy, ngôn từ đơn giản nhưng
toát lên khí thế hào hùng, quả thực không phải người thường làm được.
Thế là, bài thơ Trời cao đất rộng bắt đầu được lưu truyền, rồi lan đến tay
người Hồ xung quanh Vương Đình, được dịch sang tiếng Hồ, và được các thiếu
nữ Hồ vung roi da ngâm nga ca hát.
Lời đồn không lan rộng, nhưng loại lời đồn này còn hữu dụng hơn cả ống
nhòm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910461/chuong-1486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.