๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Còn về mối khúc mắc giữa hai người ba năm qua, Phạm Nhàn không còn để
tâm, ít ra vị thái giám nhỏ tuổi này đã giúp mình quá nhiều, về tình cảm thì luôn
là ta nợ người ấy, chứ không phải ngược lại.
Đang lúc suy nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ánh
đèn từ cửa sổ chiếu vào, lập lòe trong bóng đêm, hướng về phía này.
Phạm Nhàn lập tức đứng thẳng người lên chờ đón.
Cánh cửa Ngự Thư phòng bật mở, Khánh Quốc Hoàng đế trong bộ áo vàng
rực rỡ bước nhanh vào, khuôn mặt hơi gầy vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ có hai bên
tóc mai đã bạc để lộ tuổi thọ thực sự cùng tiêu hao tâm thần nhiều năm qua.
Đám thái giám hầu hạ không vào theo mà đứng ngoài cửa, Diêu thái giám
cực kỳ thông minh đóng chặt cửa sau lưng. Trong toàn bộ Ngự Thư phòng chỉ
còn Hoàng đế và Phạm Nhàn.
Hoàng đế thoải mái ngồi xuống chiếc giường êm, xoa đầu gối, mắt nhìn
Phạm Nhàn, bỗng cười ha hả.
Phạm Nhàn bối rối đứng yên, không hiểu gì cả, đứng nguyên tại chỗ hơi
lúng túng.
Hoàng đế lắc đầu, nói: “Ngươi giỏi lắm.”
Nếu đã giỏi, sao lại phải lắc đầu? Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, lấy hộp
tấu mật đã chuẩn bị từ trong viện ra, đặt lên chiếc bàn trà trong phòng.
Hoàng đế mở hộp ra, nghiêm túc xem xét. Trong hộp đều là kết quả ban đầu
của cuộc đàm phán giữa Nam Khánh và Đông Di thành lần này, cùng phân tích
điểm then chốt của Đông Di
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914782/chuong-1649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.