๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mộc Phong Nhi giật mình, nghĩ rằng đại nhân đã biết chuyện này từ lâu,
nhưng vẫn cung kính đáp: "Là đường thúc của thuộc hạ, nhưng... chưa đến ba
đời."
"Nếu có người muốn giết Mộc Thiết, ngươi sẽ làm gì?"
Mộc Phong Nhi hoảng hốt, há hốc mồm nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâu
không nói nên lời.
Phạm Nhàn cười nói: "Chỉ là ví dụ thôi. Như thế này, nếu Mộc Thiết có thù
với ta, muốn dùng cái chết của mình kích động lòng căm hận của ngươi với ta...
ngươi có vì thế mà giết ta không?"
Mộc Phong Nhi liên tục lắc đầu, không dám nói gì.
Phạm Nhàn chán nản lắc đầu, thở dài một tiếng, lại cúi xuống, nghĩ rằng sao
trên đời này lại có người ngoan cố đến thế.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc Phạm Nhàn lên đường trong đêm, quay về kinh đô tường trình tình hình
Đông Di với Hoàng đế bệ hạ, thì vị Hoàng đế Bắc Tề kia đã trở về Thượng
Kinh thành yên tĩnh. Những mái ngói đen xanh vẫn đẹp lung linh, dù cô đã rời
cung điện một thời gian, nhưng dưới sự phối hợp chặt chẽ của Thái hậu và quan
viên trung thành, không ai thấy chút gì bất thường.
So sánh ra thì, hoàng tộc Bắc Tề xưa kia vẫn bị triều Nam Khánh cho là bất
hòa, thực ra lại đoàn kết chặt chẽ hơn nhiều so với Nam Khánh.
Hoàng đế Bắc Tề trầm ngâm nhìn màn đêm ngoài cung điện, quay lại nhìn
cô gái xinh đẹp đang đọc sách phía sau, đột ngột hỏi: "Hai người chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914785/chuong-1647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.