๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại tông sư hấp hối chỉ có thể để Phạm Nhàn quan sát như kiểm tra tử thi,
chắc trong lòng Tứ Cố Kiếm hết sức phẫn nộ. Nhưng kỳ lạ thay, ánh mắt lão
không hề thay đổi, chỉ nhìn lên xà nhà, không biết đang nghĩ gì.
Phạm Nhàn ngồi trở lại ghế, bắt đầu hồi tưởng vết thương vừa nhìn thấy. Y
tò mò về vết thương của Tứ Cố Kiếm, bởi vì thực sự không biết vị Đại tông sư
này đã làm thế nào để kéo dài mạng sống được ba năm, vì y biết, nguyên nhân
gây ra cái chết của Tứ Cố Kiếm, vẫn là cú đấm của Hoàng đế ngày ấy.
Cho dù là bậc Đại tông sư, nhưng kinh mạch trong bụng đã tan nát, nội tạng
thối rữa, làm sao sống sót?
Lúc ở phủ Thành chủ, khi Ảnh Tử ám sát Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn từng
thoáng thấy vết thương kỳ lạ trước bụng vị Đại tông sư.
Vết thương kia có màu xanh rất kinh khủng, đó là màu xanh rất quen thuộc
với Phạm Nhàn, màu sắc của chất độc cực kỳ kịch liệt. Phạm Nhàn ngồi trên
ghế, im lặng một lúc lâu, đột ngột lên tiếng hỏi: "Phí tiên sinh ở Đông Di thành
bao lâu rồi?"
Tứ Cố Kiếm cười khó nhọc, nửa ngày sau mới thì thầm: "Thật ra ngươi còn
thông minh hơn ngươi tưởng đấy."
Phạm Nhàn chất phác ngồi trên ghế, nói: "Dùng chất độc cắt đứt kinh mạch,
hóa đi làm cho phần máu thịt đã chết, thủ pháp độc học huyền diệu này không
phải ai cũng có thể thực hiện."
Y thở dài, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914788/chuong-1645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.