🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng đáng lẽ Ảnh Tử phải cảm thấy tự hào, đôi mắt Phạm Nhàn ươn ướt,
trong lòng cũng cảm thấy tự hào thay hắn. Một cao thủ cửu phẩm phẩm, tuy
nhìn có vẻ rất mạnh nhưng trong cuộc đối đầu một chọi một có thể khiến một vị
Đại tông sư bị thương nặng như thế này, thực sự là phát huy vượt trình độ.
Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Tứ Cố Kiếm đã dùng cảnh giới Đại
tông sư, dựa vào ý chí mạnh mẽ, khống chế được tình thế, rõ ràng có thể giết
chết Ảnh Tử, tại sao lão không làm như vậy? Có ý thương xót đệ đệ ruột thịt?
Phạm Nhàn không tin vị Đại tông sư hiếu sát này lại có cảm xúc ấm áp như thế.
Sau một hồi im lặng, Tứ Cố Kiếm đột nhiên cất giọng khàn khàn: "Nếu tính
kỹ, ngươi hẳn là đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư."
Ảnh Tử nằm trong vũng máu, không đáp lời, chỉ nhìn hắn vô cảm. Tứ Cố
Kiếm ho dữ dội, nói: "Ngươi có thể sử dụng một chiêu kiếm như hôm nay, cũng
đủ tự hào rồi."
Một lúc sau, Ảnh Tử đột nhiên hỏi: "Tại sao."
Tại sao năm đó Tứ Cố Kiếm hung hãn giết hại tộc nhân, thậm chí cả cha
ruột cũng không tha, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng không buông tha? Câu hỏi này
đã ám ảnh Ảnh Tử bao năm, hôm nay dưới hoàn cảnh này, cuối cùng hắn cũng
hỏi ra.
Tứ Cố Kiếm biết hắn hỏi gì, Phạm Nhàn cũng biết, nhưng Tứ Cố Kiếm hoàn
toàn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Ai cản đường ta, đều phải chết... Ngươi đi
theo chúng ta một ngày, cũng nhìn một ngày, vốn tưởng rằng ngươi có thể thực
hiện được kiếm đó, ắt hẳn là ngươi đã hiểu được điều gì, không ngờ ngươi lại
hỏi câu hỏi ngây thơ như vậy..."
"Tiểu đệ đệ, ngươi thật khiến ta thất vọng."
Lời nói vừa dứt, Phạm Nhàn kinh hãi, ra là từ đầu Tứ Cố Kiếm đã biết Ảnh
Tử luôn bám theo! Những lời Tứ Cố Kiếm dạy dỗ hôm đó không chỉ nhắm vào
mình, mà còn muốn Ảnh Tử phía sau cũng lĩnh ngộ được điều gì!
Ảnh Tử im lặng, đôi mắt thường nhìn chằm chằm Tứ Cố Kiếm dưới thềm đá
xa xa như muốn nuốt sống, nhưng không nói gì. Thảm kịch năm xưa và lời nói
hôm nay, hắn không cần phân tích nên tin ai, chỉ cần xác định mình tin vào điều
gì.
Phạm Nhàn nhìn theo ánh mắt Ảnh Tử, thấy vết thương khổng lồ trên ngực
và bụng Tứ Cố Kiếm, một mảng máu thịt mơ hồ, bên trên lộ ra ánh xanh lạ, như
chất độc nào đó, lại kỳ diệu giữ được sinh mệnh cuối cùng cho bộ phận nội tạng
đáng lẽ phải hoại tử kia.
Đó là một quyền mà Khánh Đế trao cho Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn.
Với vết thương như thế, đáng lẽ Tứ Cố Kiếm đã phải chết từ lâu, nhưng lão lại
có thể sống sót đến bây giờ, nhất định có uẩn khúc ẩn sau, đặc biệt là vết thương
kinh hoàng trên ngực và bụng.
Tứ Cố Kiếm lạnh lùng dùng những mảnh vải còn lại che kín vết thương ở
bụng, liếc nhìn Ảnh Tử rồi nhìn Phạm Nhàn, nói câu cuối cùng: "Kiếm là vũ khí
giết người, không phải Thánh nhân không thể dùng."
Phạm Nhàn im lặng, lập tức hiểu ý Tứ Cố Kiếm: Kiếm là vũ khí giết người,
không phải Thánh nhân không thể dùng, mà Thánh nhân... vốn vô tình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây là thế giới cạnh tranh sinh tồn, muốn vươn lên trong rừng lau dày đặc
ven biển, muốn có quyền được ăn trước trong bầy sói trên thảo nguyên, chúng
cần loại bỏ những "tình cảm yếu đuối", Thánh nhân vô tình, bậc chí nhân vô
tâm, không vậy thì không thể siêu thoát.
Trong khoảng sân của phủ Thành chủ hoàn toàn yên tĩnh, xác chết và vũng
máu đã bị chấn động văng về hai bên tường phủ, như bị bàn tay thiên thần quét
sạch, máu hóa thành màu sơn đỏ nhờn nhờn, trên đó rơi vãi chút lá cây xanh
non.
Với những lá cây xanh làm ranh giới, cặp huynh đệ Tứ Cố Kiếm và Ảnh Tử
ngồi bệt hai bên thềm đá, bị thương nặng, lặng lẽ đối mặt.
Đúng lúc đó, bên ngoài phủ Thành chủ bỗng vang lên tiếng gió gào thét dày
đặc, như mười mấy máy bắn đá cùng tấn công vào phủ Thành chủ, những tảng
đá to như cái thớt xé gió lao tới.
Sắc mặt Tứ Cố Kiếm vẫn không đổi, Ảnh Tử cũng thế. Lúc này Phạm Nhàn
tiến về phía Ảnh Tử, sắc mặt cũng không hề thay đổi, bởi cả ba người đều nghe
rõ đó không phải đá mà là tiếng người, hóa ra vụ thảm sát trong phủ Thành chủ
cuối cùng cũng đã kinh động tới các cao thủ ngây ngốc canh gác bên ngoài khu
nhà.
Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đến Đông Di thành, mang theo hai cao thủ cửu phẩm
là Lang Đào và Hà đạo nhân. Không rõ Thiên Nhất đạo môn có còn cao thủ ẩn
nấp bảo vệ hay không. Từ hôm qua, tất cả đệ tử Kiếm Lư đều quay về nơi tu
luyện, canh gác trước Kiếm Lư, im lặng chờ chỉ thị của sư phụ.
Hai bên cộng lại có tới mười mấy cao thủ cửu phẩm, nghĩ đến cả kinh đô
Khánh Quốc hiện tại cũng chỉ có hai cửu phẩm, khiến người ta không khỏi cảm
thấy kinh ngạc và ngưỡng mộ trước năng lực của Đông Di thành. Bao nhiêu cao
thủ ấy cùng xuất hiện, khí thế thật chấn động.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.