๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng đáng lẽ Ảnh Tử phải cảm thấy tự hào, đôi mắt Phạm Nhàn ươn ướt,
trong lòng cũng cảm thấy tự hào thay hắn. Một cao thủ cửu phẩm phẩm, tuy
nhìn có vẻ rất mạnh nhưng trong cuộc đối đầu một chọi một có thể khiến một vị
Đại tông sư bị thương nặng như thế này, thực sự là phát huy vượt trình độ.
Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Tứ Cố Kiếm đã dùng cảnh giới Đại
tông sư, dựa vào ý chí mạnh mẽ, khống chế được tình thế, rõ ràng có thể giết
chết Ảnh Tử, tại sao lão không làm như vậy? Có ý thương xót đệ đệ ruột thịt?
Phạm Nhàn không tin vị Đại tông sư hiếu sát này lại có cảm xúc ấm áp như thế.
Sau một hồi im lặng, Tứ Cố Kiếm đột nhiên cất giọng khàn khàn: "Nếu tính
kỹ, ngươi hẳn là đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư."
Ảnh Tử nằm trong vũng máu, không đáp lời, chỉ nhìn hắn vô cảm. Tứ Cố
Kiếm ho dữ dội, nói: "Ngươi có thể sử dụng một chiêu kiếm như hôm nay, cũng
đủ tự hào rồi."
Một lúc sau, Ảnh Tử đột nhiên hỏi: "Tại sao."
Tại sao năm đó Tứ Cố Kiếm hung hãn giết hại tộc nhân, thậm chí cả cha
ruột cũng không tha, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng không buông tha? Câu hỏi này
đã ám ảnh Ảnh Tử bao năm, hôm nay dưới hoàn cảnh này, cuối cùng hắn cũng
hỏi ra.
Tứ Cố Kiếm biết hắn hỏi gì, Phạm Nhàn cũng biết, nhưng Tứ Cố Kiếm hoàn
toàn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Ai cản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914810/chuong-1630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.