๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Mọi việc không đơn giản như thế." Tứ Cố Kiếm giơ cánh tay duy nhất còn
lại, dựng một ngón tay: "Cho dù Diệp Khinh Mi là tiên nữ, không ai giúp đỡ cô
ấy cũng không thể làm được những điều khi đó. Cô ấy cần người trợ giúp."
Phạm Nhàn nhíu mày nhìn Tứ Cố Kiếm: "Ngươi?"
"Chính ta." Tứ Cố Kiếm lãnh đạm nói: "Ta là thiếu gia phủ thành chủ, chỉ
cần kiểm soát phủ thành chủ, đương nhiên hiệu buôn Diệp gia có thể thông suốt
khắp Đông Di."
"Ta hiểu rồi." Phạm Nhàn cúi đầu: "Vậy việc gặp gỡ dưới cây kia cũng
không phải tình cờ. Nói cách khác, trước khi vào thành, mẫu thân đã biết tình
hình nên mới chọn ngươi."
"Không đúng, đó là ngẫu nhiên." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Ít ra ta vẫn tin
vậy. Nếu muốn tìm người hợp tác, có quá nhiều người tốt hơn ta. Những gì
trong đầu cô ấy có thể thu hút vô số của cải, còn người mù có thể đảm bảo trên
đời này không ai thật sự là kẻ địch của cô ấy."
"Những năm trước khi buôn bán đó, các ngươi đã làm gì?" Phạm Nhàn
không tranh luận vấn đề này.
"Ta tiếp tục xem kiến, luyện kiếm rồi một ngày lão độc vật Phí Giới đến."
Tứ Cố Kiếm ngáp dài, hồi tưởng quá lâu khiến lão mệt mỏi.
"À, sư phụ từng nói việc vinh quang nhất đời người là chữa thằng ngốc
Đông Di thành thành Đại tông sư." Phạm Nhàn cười.
Tứ Cố Kiếm bĩu môi: "Ta chỉ hay suy nghĩ lung tung, không phải ngốc thật
sự. Trở thành loại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914831/chuong-1616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.