๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Khi đó mẫu thân bao nhiêu tuổi?"
"Năm, sáu tuổi? Bảy, tám tuổi?" Tứ Cố Kiếm ngồi trên xe lăn, cau mày suy
nghĩ một hồi lâu, dường như ký ức đã mờ nhạt qua thời gian. Lão nhổ một
ngụm đờm xuống đất, nói: "Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương."
"Khi ấy ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Chắc chắn là hơn mười tuổi?" Tứ Cố Kiếm gãi đầu, nói: "Ngươi biết đầu
óc ta vốn không giỏi, luôn nhớ không rõ loại vấn đề phức tạp này.”
"Ta không nghĩ tuổi tác của mình là vấn đề phức tạp gì."
"Trong một số phương diện, thiên tài ở một số luôn khác với người thường."
Rõ ràng Tứ Cố Kiếm không để ý đến lời châm chọc của Phạm Nhàn, lạnh lùng
nói.
"Mặt khác của thiên tài là thằng ngốc." Phạm Nhàn lười nhác liếc nhìn hắn,
nói: "Đương nhiên, mọi người trên đời đều biết thuở nhỏ ngươi là thằng ngốc."
Tứ Cố Kiếm không nói gì, chỉ cùng Phạm Nhàn đưa mắt nhìn xuống kẽ hở
bên rễ cây, tựa hồ muốn tìm lại bóng dáng xưa.
Tiểu Hoàng đế đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hai người này phát rồ, trong
lòng không tán thành. Trên đường đến đây ba người vẫn bình thản, theo lẽ
thường thì thân phận Tiểu Hoàng đế tất nhiên là cao quý nhất, nhưng rõ ràng Tứ
Cố Kiếm và Phạm Nhàn đều không quan tâm điều đó.
Hai người dường như say sưa tìm kiến dưới gốc cây, không có ý định rời đi.
Tiểu Hoàng đế khẽ nhíu mày, nghĩ đến thần tử bên ngoài Kiếm Lư đang bận
tâm cho mình. Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914834/chuong-1614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.