๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ích kỷ?" Tứ Cố Kiếm lắc đầu: "Ta không biết trước khi chết lão đầu trọc
kia đã làm gì."
Phạm Nhàn nhún vai nói: "Lão ta phái nhị đệ tử đắc ý nhất đến kinh đô,
giúp Trần Bình Bình kéo dài tính mạng. Xem ra, lão ta hy vọng Trần Bình Bình
trở thành nhân tố gây nội loạn cho Nam Khánh ta."
"Ha ha ha..." Tứ Cố Kiếm không nhịn được cười lớn, vừa cười vừa mắng:
"Hóa ra lão đầu trọc chết tiệt này nghĩ như vậy. Xem ra lão ta hy vọng Khánh
Đế và Trần Bình Bình gây sự với nhau, kẹp ngươi ở giữa khó xử rồi ép ngươi
phát điên... Ừm, nhận định của thằng nhóc nhà ngươi không sai, lão ấy cũng
giống như ta, đều đặt hy vọng vào ngươi, chỉ là..."
Tứ Cố Kiếm xoay cổ, khinh khỉnh nói: "Khổ Hà quá ngu, việc này chỉ cần
trực tiếp bức ép ngươi là được rồi, đâu cần phải nhờ tay Trần Bình Bình. Chắc
Khổ Hà đánh giá thấp lòng trung thành của lão chó mực kia đối với Hoàng đế
Khánh Quốc rồi."
"Xin ngươi đấy, ta ở ngay trước mặt ngươi đây, cứ thẳng thắn bảo ép ta làm
phản, có phải nhàm chán quá không?" Phạm Nhàn thở dài, đưa tay chỉ cái hố
đất lớn phía trước, chỉ vào những thanh kiếm bên trong bị gió mưa làm cho
càng thêm cũ kỹ: "Ta biết phía trước là cái hố, liệu ta có nhảy vào đó chăng?"
Tứ Cố Kiếm không trả lời trực tiếp, thu người lại nói: "Thật ra, cho dù
ngươi có thừa nhận mình là người Đông Di hay không,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914837/chuong-1612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.