Sau khi dạo qua một vòng, Phùng Vân ngồi xuống để cung tỳ vấn tóc cho ả.
Nhìn vào gương đồng, nhìn bóng dáng như hoa như nguyệt của mình, Phùng Vân cười xinh đẹp, nói với thái giám đang đứng bên cạnh: “Nhìn thử xem, vẫn còn đứng trong sân sao?”
“Dạ.”
Chỉ một lát sau, thái giám này đã cung kính bẩm báo: “Triệu phu nhân vẫn còn đứng đó.”
Phùng Vân thỏa mãn cười một tiếng “Ta có hẹn với A Nhã, sẽ ở lại khá lâu. Nếu như đại tỷ ta có hỏi, ngươi cứ có sao nói vậy cho ta.”
“Dạ.”
Sau khi trang điểm xong xuôi, ả nhìn mình trong gương đồng một lần, rồi đứng lên nói: “Đi thôi.”
Phùng Vân đi ra bằng cửa khác, không hề chạm mặt Phùng Uyển.
Phùng Uyển lẳng lặng đứng trong sân dưới ánh mắt của bao người, nàng đoán canh giờ, bước lên mấy bước.
Nàng vừa di chuyển thì thái giám cũng chậm rãi bước ra, nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, thái giám nói: “Triệu phu nhân, Phùng mỹ nhân có việc phải ra ngoài. Phu nhân muốn chờ ở đây tiếp hay về phủ?”
Phùng Uyển rũ mắt, dịu dàng nói: “Về phủ.”
“Được rồi, chúng nô tài xin tiễn Triệu phu nhân.”
Thái giám này đưa Phùng Uyển lên xe ngựa rồi xoay người rời đi. Y vừa đi, ngự phu liền hạ giọng hỏi: “Phu nhân, sắc mặt của thái giám này thay đổi nhanh thật!”
Phùng Uyển cười cười, rũ mắt nói: “Đi thôi.”
“Dạ, dạ.”
Xe ngựa chuyển hướng rời khỏi cung.
Lúc xuất cung, còn có xe ngựa của mấy thái giám lo việc ngoài cung, nghe thấy tiếng bánh xe đằng sau, có mấy người ngoảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/1967166/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.