Yên lặng, xung quanh yên tĩnh như tất cả đều chết rồi, Diệp Vân Sơ không nhớ rõ mình từ đại điện về lãnh uyển kiểu gì, nàng chỉ cảm thấy không chỉ có ánh mắt kinh ngạc, khinh thường của mọi người còn có ánh mắt kinh ngạc đến kinh hoàng của Đông Phương Ngưng cùng với vẻ mặt không giấu nổi tức giận của Thất ca. Đến cuối cùng, thứ duy nhất mà nghe được chính là tiếng cười độc ác như ma quỷ của Hạ Vệ Thần, tiếng cười đó giống như tiếng ma quỷ nơi âm ty, xuyên vào trong xương tủy nàng, ăn sâu vào linh hồn nàng.
Mà nàng lại ngây ngốc đứng trong đại điện, dung nhan xấu xí, giống như một con trâu đang đứng ở đó. Nàng quên nói chuyện, quên mất trốn tránh, quên hết tất cả, đau đớn ở tim thấu xương, giống như nỗi nhục năm đó mà Diệp Vân Tuyết “ban” cho nàng vậy.
Không biết qua bao nhiêu lâu, nàng mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạ Vệ Thần:
-Người đâu, thân thể Vương phi khó chịu, đưa Vương phi trở về phòng!
Cứ như vậy, nàng bị kéo khỏi đại điện, cả sảnh đường đều rộ lên tiếng cười châm chọc và kinh thường, quanh quẩn trong tai nàng, chưa hề chấm dứt.
Vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao. Tối nay, lãnh uyển lỗ ra vẻ hoang vắng, thê lương đến lạ lùng. Diệp Vân Sơ kinh ngạc đứng ở cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, dung nhan thanh nhã lạnh nhạt, đôi mắt đen phản chiếu mọi quang cảnh.
Ba năm từ biệt, nàng cuối cùng cũng được như ý nguyện là nhìn thấy chàng một lần nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1834390/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.