Bầu trời bên ngoài xanh thẳm, mây trắng trôi lững lờ, thỉnh thoảng có một con chim bay qua, hướng tới nơi xa xôi chưa biết.
Giống như mùa hè năm tôi mười tám tuổi, bầu trời xanh ngắt, ánh nắng đuổi theo bóng cây, gió mát mang theo hy vọng về tương lai.
Khi đó có những chàng trai chờ đợi, có những cô gái trưởng thành, có người đang chờ gặp nhau.
Hết thảy mọi thứ đều vừa vặn, tựa như bây giờ vậy.
Ngoại truyện – Lục Xuyên Tịch
Về mối tình này, Lục Xuyên Tịch thường xuyên bị giằng xé, anh vừa không muốn buông bỏ, vừa không thể chấp nhận việc Lăng Vi bị c**ng bức.
Cũng không thể chấp nhận mình lại là một kẻ hèn nhát.
Anh nghĩ mình có thể vượt qua rào cản tâm lý này.
Nhưng ngay từ đầu anh đã chọn cách trốn tránh.
Khi chuyện xảy ra, mẹ anh từng hỏi anh về Lăng Vi, anh lại nghĩ đến đêm mưa hôm đó… khách sạn nhỏ… giường lớn…
Vì vậy theo bản năng anh phủ nhận, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.
Trong sự giằng co, cuối cùng anh vẫn quyết định dứt khoát, chọn cho hai người một kết cục – chia tay trong hòa bình, mỗi người một nơi.
Anh nghĩ, mình đã làm hết sức.
Dù sao khi chuyện xảy ra, anh không hề bỏ rơi Lăng Vi, sau đó còn tích cực giúp cô vượt qua nỗi đau.
Nhưng sự chăm sóc này là vì tình yêu? Hay là vì trách nhiệm đây?
Hoặc là để cho sự ra đi của mình có lý do chính đáng?
Thậm chí đến bản thân Lục Xuyên Tịch cũng không thể phân biệt rõ.
Giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-anh-khong-con-yeu/2715599/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.