Sau khi lên xe, tôi vẫn luôn gọi điện thoại cho Tần Thư Viễn, cuối cùng anh ta cũng bắt máy.
Tôi hỏi thẳng Điềm Điềm ở bệnh viện nào, tầng mấy, phòng số mấy.
Có lẽ anh ta biết không giấu được, cũng không quanh co nói cho tôi biết Điềm Điềm ở phòng bệnh số mấy.
Chờ tôi đuổi tới bệnh viện, tìm được phòng bệnh, Tần Thư Viễn không ở đó, chỉ có một điều dưỡng kiểm tra phòng theo lệ thường.
Tôi nhìn thấy trên đầu Điềm Điềm quấn lấy băng trắng, nằm ở trên giường bệnh ngủ, khóe mắt còn có thể thấy rõ nước mắt.
Tôi nhìn mà đau lòng, nhưng tôi còn không biết tình hình cụ thể của Điềm Điềm, đành phải ngăn điều dưỡng kiểm tra phòng lại dò hỏi.
“Chị là mẹ của bé?” Điều dưỡng nhìn Điềm Điềm, sau đó có phần không kiên nhẫn với tôi.
“Người lớn anh chị trông con kiểu gì thế? Trên đầu bé bị rách miếng lớn, phải khâu hơn hai mươi mũi.”
“Tôi…” Tôi á khẩu không trả lời được, chỉ càng thêm đau lòng.
“Sau khi khâu, trạng thái của em bé vẫn ổn, nhưng có khả năng rất nhỏ não bị chấn động, còn cần ở lại viện quan sát.”
Tôi như bị sét đánh giữa trời quang! Tôi ngồi ở bên cạnh Điềm Điềm, nắm tay Điềm Điềm, cả người đều run lên.
Cục cưng trong lòng mẹ, mẹ xin lỗi con, đã làm con bị thương. Không chăm sóc Điềm Điềm cho tốt, trong lòng tôi vô cùng tự trách.
Nửa tiếng sau, Tần Thư Viễn chậm rì rì đi vào phòng bệnh.
Tôi nhìn thấy anh ta vào, tức giận vọt lên tát cho anh ta một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-ba-noi-tro-vung-len/2697527/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.