Thiển Linh rõ ràng là chưa từng nói dối bao giờ vì cậu biết đứa trẻ nói dối là đứa trẻ hư. Cậu cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt của Lục Tễ.
"Chỗ bị thương của tôi hơi còn đau quá."
"Đau?"
Thiển Linh khẽ gật đầu, "Dạ, hơi đau, hơn nữa còn ngứa. Tôi muốn nhờ anh xem giúp tôi một chút, không biết có phải nó lại trở nặng rồi không."
"Vết thương đang trong quá trình đóng vảy, các dây thần kinh ở đó sẽ rất nhạy cảm, cho nên mới gây ra cảm giác ngứa."
Lục Tễ nghiêng người, khẽ liếc nhìn chiếc ghế, "Lại đây ngồi đi."
Thiển Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu chậm rãi ngồi xuống ghế, cố gắng trấn an bản thân.
Ngay lúc đó.
Đầu ngón tay lạnh lẽo bất ngờ chạm vào gáy Thiển Linh, cậu khẽ rụt người lại vì quá nhạy cảm.
"Sao lại run lên thế. Lạnh sao ?"
Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng của Lục Tễ cẩn thận quan sát vết thương, anh nhẹ nhàng bóc miếng băng dính ra, hơi thở ấm áp phả vào gáy cậu.
"Vết thương chắc là không bị dính nước đấy chứ ?"
Thiển Linh căng thẳng nuốt khan một tiếng, "Không ạ."
"Ừm."
Lục Tễ bóc hẳn miếng gạc xuống, động tác của anh rất khẽ, gần như không gây ra chút đau đớn nào, "Vết thương hồi phục khá tốt, sau khi tôi bôi thuốc và thay băng dính cho em xong, nhớ là phải chú ý giữ cho chỗ vết thương không được dính nước nhé."
"Nếu em không muốn để lại sẹo ở cổ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920405/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.