🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi cả cơ thể Thiển Linh bất ngờ bị nhấc bổng lên không trung, cậu vội vàng bám chặt lấy cổ áo Bạch Cảnh, hít sâu mùi bạc hà nhàn nhạt quen thuộc từ người đối phương, đôi mắt chớp lia lịa đầy ngơ ngác.

 

Chưa kịp định thần, Thiển Linh đã nhận ra Bạch Cảnh đang ôm mình đi về phía ban công.

 

???

 

Một dấu chấm hỏi khổng lồ bỗng nhiên nhảy nhót trong đầu Thiển Linh. Chẳng phải mí mắt cậu vẫn còn trĩu nặng, đầu óc vẫn còn mơ màng trong dư âm của giấc ngủ sao? Vậy mà giờ đây, cậu lại đang yên ổn trong vòng tay ấm áp của Bạch Cảnh thế này? Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ, khiến cậu hoàn toàn lạc lõng giữa thực tại và giấc mơ.

 

"Muốn tôi bế em vào nhà vệ sinh à?" Giọng Bạch Cảnh trầm khàn vang lên, phá tan sự ngơ ngác của cậu.

 

Thiển Linh vội vàng xua tay lia lịa, khuôn mặt có chút ửng hồng. "Không, không cần đâu, tôi tự đi được mà."

 

Bạch Cảnh khẽ "ừ" một tiếng, rồi chậm rãi đặt Thiển Linh xuống sàn. Ngay khi đầu ngón chân vừa chạm vào nền gạch lạnh lẽo, một luồng khí lạnh buốt giá truyền lên da thịt, khiến đôi chân vừa mới rời khỏi ổ chăn ấm áp của cậu giật mình rụt lại. Thiển Linh co tròn những ngón chân lạnh cóng, một chân bất giác dẫm lên mu bàn chân kia.

 

"Giày... giày của tôi còn ở bên kia."

 

Đúng lúc Thiển Linh nghĩ Bạch Cảnh sẽ quay người đi lấy giày cho mình, hắn đã cúi xuống kéo đôi giày của mình ra. "Đi tạm của tôi trước đi."

 

"Hả?" Thiển Linh ngạc nhiên ngước mắt nhìn.

 

"Hả cái gì mà hả." Bạch Cảnh đã cởi đôi dép lê ra, ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Những ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào mắt cá chân mảnh khảnh của Thiển Linh, giọng anh khẽ khàng mang theo một chút trêu chọc: "Sao, ghét bỏ tôi rồi à ?"

 

"Không có, không có mà!" Thiển Linh vội vàng lắc đầu, cúi xuống là có thể thấy mái tóc đen nhánh của Bạch Cảnh cùng chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mỏng khẽ mím lại. Trong lúc cậu còn đang ngẩn người ngắm nhìn, đôi giày đã được Bạch Cảnh cẩn thận xỏ vào chân cậu.

 

"Xong rồi." Bạch Cảnh đứng thẳng dậy, phủi nhẹ tay.

 

"Cảm ơn anh.." Thiển Linh vẫn còn hơi ngơ ngác, khẽ gật đầu. Đôi giày rộng thùng thình khiến cậu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng sự dịu dàng bất ngờ của Bạch Cảnh lại khiến trái tim cậu khẽ rung động.

 

Thoáng nhìn dáng vẻ Thiển Linh bước đi, người ta liền nhận ra sự bất tiện ẩn sau đôi giày lạc lõng. Mỗi bước chân cậu khẽ khàng, có chút xiêu vẹo, tựa như một đứa trẻ đang chập chững làm quen với mặt đất.

 

Bên hiên, Bạch Cảnh ngồi xổm, đôi chân trần đặt hờ hững trên nền đất mát lạnh. Ánh mắt anh khẽ liếc xuống đôi giày rộng thùng thình so với chân Thiển Linh, một nụ cười kín đáo thoáng qua khóe môi, đáy mắt cũng ánh lên một tia tinh nghịch.

 

Về phần Thiển Linh, cậu chỉ cảm thấy lòng bàn chân nóng ran, một thứ nhiệt độ xa lạ, khó chịu như thể có ai đó đang dùng đôi dép lê không vừa vặn mà liên tục gõ vào người. Sau khi cố gắng xua đi cơn buồn ngủ bằng vài ngụm nước mát, Thiển Linh lại chậm rãi trở về mép giường, cúi đầu nhìn đôi giày như một vật thể xa lạ rồi miễn cưỡng xỏ chân vào.

 

Cả buổi sáng hôm ấy, một màn uể oải bao trùm lấy Thiển Linh. Đến bữa sáng, cậu cũng chỉ gắp vài miếng chiếu lệ rồi vội vã tìm đến chiếc bàn làm việc quen thuộc, gục mặt xuống như tìm kiếm một giấc ngủ bù. Chẳng mấy chốc, người cậu đã hoàn toàn khuất sau mặt bàn, chỉ còn lại mái tóc xù xù khẽ rung lên theo từng hơi thở.

 

Đoạn Tinh Dực bất lực nhìn cảnh tượng ấy. Cuối cùng, hắn không thể nhẫn nại thêm được nữa. Bàn tay hắn luồn xuống cổ áo sau của Thiển Linh, nhẹ nhàng kéo cậu dậy, tựa như nâng một viên kẹo dẻo mềm mại.

 

"Tối qua ngủ chưa đã à, mau dậy làm việc thôi nhóc lười biếng."

 

Phản ứng lại lời thúc giục, hai tay Thiển Linh bám chặt lấy mép bàn, những ngón tay siết lại đầy vẻ kháng cự yếu ớt. Đoạn Tinh Dực thở dài, buông tay ra. Ngay lập tức, Thiển Linh như một cọng bún không xương, đổ ập xuống mặt bàn lần nữa. Lần này, Đoạn Tinh Dực nhanh tay hơn, vội vàng đỡ lấy cằm cậu.

 

"Tối qua em làm gì mà đến nỗi mất ngủ vậy?" Hắn khẽ hỏi, giọng pha lẫn sự lo lắng.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiển Linh khẽ cựa quậy, gối lên lòng bàn tay ấm áp của Đoạn Tinh Dực. Hàng mi dài rũ xuống, khẽ run rẩy như cánh bướm non. Gò má cậu ửng lên một vệt hồng nhạt vì bị tì đè khi ngủ, trông cậu như thể chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng có thể chìm vào giấc ngủ sâu.

 

"Người lúc nào cũng vô tư như em... mà cũng có lúc trằn trọc đến mất ngủ sao?"

 

Đoạn Tinh Dực thầm nghĩ, một thoáng thương cảm chợt dâng lên trong lòng. Hắn nhẹ giọng nói: "Nhưng bây giờ phải bắt đầu công việc rồi, em vẫn còn lan can chưa lau xong đấy."

 

Một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng Thiển Linh, nghe vừa đáng thương vừa bất lực. Cậu cảm thấy cả thế giới dường như đang cố tình trêu ngươi mình.

 

Cậu lảo đảo đứng dậy, cầm lấy chiếc giẻ lau nhỏ và chậu rửa mặt của mình.

 

Ngủ thì không đủ giấc, còn bị ép đi lao động khổ sai nữa.

 

Thiển Linh vừa nhấc chân, một ý nghĩ mơ hồ về sự tự do sau khi hoàn thành công việc vừa thoáng qua trong đầu, thì sợi dây vô hình mang tên "trách nhiệm" lại bị siết chặt. Cổ áo sau cậu bị giữ lại, kéo theo cả thân hình lảo đảo.

 

"Từ từ đã." Giọng nói trầm thấp của Đoạn Tinh Dực vang lên, mang theo một sự kiên quyết không thể lay chuyển.

 

Thiển Linh nặng nề quay đầu, ánh mắt vẫn còn vương chút mông lung của cơn buồn ngủ. Đoạn Tinh Dực đứng đó, một tay vẫn giữ lấy cổ áo cậu như giữ một con diều sắp bay mất. Đôi lông mày rậm khẽ nhướng lên, tạo thành một đường cong nhẹ trên vầng trán. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, ẩn chứa một điều gì đó khó đoán, có lẽ là trêu chọc, có lẽ là một chút quan tâm ẩn giấu. "Ai cho phép em đi, hửm?"

 

"Hả?" Thiển Linh ôm chặt chậu rửa mặt vào lòng, cảm giác mơ màng vẫn còn bao phủ lấy tâm trí. "Tôi... tôi muốn đi làm việc. Xong việc sớm... còn về ngủ..."

 

Lời nói của cậu lí nhí, mang theo cả sự mệt mỏi và một chút mong đợi nhỏ nhoi về một giấc ngủ bù trọn vẹn. Khi ý nghĩ ấy vừa kịp nhen nhóm trong đầu, Đoạn Tinh Dực đã dập tắt nó bằng một mệnh lệnh lạnh lùng, hướng về phía một đàn em đang đứng nép mình gần đó. "Ê, mày lại đây."

 

Tên đàn em giật mình, khuôn mặt đang còn thản nhiên lập tức trở nên căng thẳng. Gã đàn em vội vã cúi người, giọng khúm núm đầy kính sợ. " Lão đại có việc gì muốn sai bảo em ạ ?"

 

"Không có việc gì thì gọi mày làm gì?" Ánh mắt sắc lạnh của Đoạn Tinh Dực lướt qua gã đàn em, không chút lưu tình. Ngay sau đó, hắn giơ tay, một cách dứt khoát lấy đi chiếc chậu rửa mặt từ vòng tay Thiển Linh.

 

"Tôi..." Thiển Linh khẽ kêu lên một tiếng bất lực, cảm giác như vừa bị tước đoạt đi một thứ gì đó rất quan trọng, dù đó chỉ là một chiếc chậu rửa mặt và một chiếc giẻ lau cũ kỹ.

 

Đoạn Tinh Dực không để tâm đến sự hụt hẫng của cậu, đưa những vật dụng đó cho tên đàn em, giọng điệu ra lệnh quen thuộc vang lên, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào. "Mày đi lau hết lan can cho tao đi."

 

Thiển Linh ngây người, đôi mắt hơi mở to, trong lòng dâng lên một sự khó hiểu. Đó rõ ràng là công việc của cậu, là phần trách nhiệm mà cậu phải gánh vác.

 

Nhưng người kia, không một chút do dự, lập tức cúi đầu khom lưng nhận lệnh, thái độ phục tùng đến mức đáng thương.

 

Đoạn Tinh Dực quay lại nhìn Thiển Linh, ánh mắt sâu thẳm không thể dò đoán. "Không phải buồn ngủ sao? Vậy thì... ngủ tiếp đi."

 

Nói rồi, hắn xoay người bước đi, bóng lưng thẳng tắp khuất dần sau cánh cửa. Thiển Linh đứng đó một mình, sự ngơ ngác bao trùm lấy tâm trí. Một chút áy náy thoáng qua, nhưng nhanh chóng bị cơn buồn ngủ như thủy triều nhấn chìm.

 

Không còn đủ sức để suy nghĩ hay phản kháng, Thiển Linh vô thức bò lên chiếc bàn quen thuộc, gục mặt xuống và chìm vào giấc ngủ sâu như một đứa trẻ tìm được vòng tay mẹ. Chỉ đến khi chiếc bụng đói cồn cào lên tiếng, cậu mới miễn cưỡng tỉnh dậy. Sau bữa ăn vội vã, Thiển Linh lại tìm đến giấc ngủ, cố gắng lấp đầy những khoảng trống mệt mỏi mà đêm qua đã để lại. Trong giấc mơ chập chờn, có lẽ cậu vẫn còn cảm nhận được sự ấm áp mơ hồ của một bàn tay đã từng giữ lại cổ áo mình.

 

Bạch Cảnh nắm lấy cánh tay Thiển Linh, kéo cậu lại, cắt ngang dòng suy nghĩ đầy ám ảnh.

 

"Lần này em thật sự tin tên Hề Trạm kia có vấn đề thật rồi chứ?" Giọng Bạch Cảnh trầm xuống, ánh mắt dò xét nhìn thẳng vào Thiển Linh.

 

Thiển Linh liên tục gật đầu, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt vẫn còn vương chút sợ hãi. "Anh ta... anh ta là người xấu mà."

 

Trước đây, cậu từng nghĩ Hề Trạm là một người trẻ tuổi, tươi tắn, dễ gần. Ai mà ngờ, tất cả chỉ là một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Càng nghĩ đến vẻ ngoài thân thiện, những lời hỏi han ngọt ngào của hắn, Thiển Linh càng cảm thấy ghê tởm. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng ùa về, cậu lại rùng mình khi tưởng tượng đến bóng dáng hắn lặng lẽ bước vào phòng, làm những chuyện bỉ ổi đó...

 

"Thật đúng là đồ khốn nạn!" Thiển Linh nghiến răng, giọng nói run rẩy vì phẫn nộ.

 

"Vậy em có muốn dạy cho hắn một bài học không?" Bạch Cảnh đột ngột đề nghị, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

 

Thiển Linh ngẩn người, sự căm ghét trong lòng trào dâng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hoang mang. "Dạy... dạy thế nào?"

 

"Gậy ông đập lưng ông." Bạch Cảnh nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo hiện rõ trên khuôn mặt. "Bất quá, chuyện này cần em giúp đỡ. Nếu thành công, có lẽ chúng ta có thể thoát ra ngoài."

 

"Thật... thật vậy sao?" Đôi mắt Thiển Linh sáng lên một tia hy vọng mong manh.

 

Bạch Cảnh khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định. "Em cứ ngủ trước đi. Đợi em tỉnh táo hơn, tôi sẽ nói chuyện cụ thể với em sau."

 

Nghe Bạch Cảnh nói vậy, Thiển Linh khẽ nhíu mày, sự lo lắng vẫn còn ẩn hiện trên khuôn mặt."Như thế... có quá mạo hiểm không? Nếu Hề Trạm không trúng kế thì phải làm sao?"

 

Bạch Cảnh nhìn thẳng vào mắt Thiển Linh, giọng nói đầy chắc chắn. "Em tin tôi không?"

 

Thiển Linh không do dự gật đầu. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, Bạch Cảnh là người duy nhất cậu có thể tin tưởng.

 

"Vậy nên nghe kỹ đây," Bạch Cảnh hạ giọng, ánh mắt sâu không lường được. "Chuyện này, chỉ có em mới làm được."

 

"Hắn thích em đến mức chẳng tiếc dùng mấy trò bẩn thỉu chỉ để đến gần. Chỉ cần em chịu lại gần hắn, đừng nói là dắt hắn đi đâu đó—cho dù có đòi hỏi quá đáng hơn, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

 

Thiển Linh tuy trong lòng do dự, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

 

Buổi chiều tà, khi những vệt nắng cuối ngày nhường chỗ cho bóng tối đang dần lan tỏa, Thiển Linh, mang theo một nỗi bất an lẫn hy vọng mong manh, tìm đến chỗ Hề Trạm theo lời chỉ dẫn của Bạch Cảnh.

 

"Hề Trạm..." Giọng cậu khẽ khàng, gần như chỉ là một tiếng thở nhẹ.

 

Hề Trạm đang bận rộn với công việc gì đó, nghe thấy tiếng gọi khẽ khàng liền xoay người. Khi ánh mắt hắn chạm vào Thiển Linh, một tia sáng rực rỡ chợt lóe lên trong đáy mắt.

 

"Sao vậy?" Hề Trạm hỏi, giọng đầy quan tâm.

 

Thiển Linh siết chặt vạt áo trong tay, những ngón tay run rẩy. Mí mắt cậu khẽ rũ xuống, che đi đôi mắt đang chất chứa bao nỗi niềm. Đôi môi mím chặt, cậu chậm rãi, khó khăn lắm mới thốt ra được một tiếng gọi, rồi lại im lặng, không nói thêm lời nào.

 

Hề Trạm nhận ra sự khác thường rõ rệt trong dáng vẻ của Thiển Linh. Sự tươi tắn, hồn nhiên thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một vẻ u sầu, bất an đến nao lòng.

 

"Cậu sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không?" Hề Trạm lo lắng hỏi, giọng đầy ân cần.

 

Thiển Linh khẽ lắc đầu, mái tóc mềm mại khẽ rung lên theo động tác. Đầu cậu cúi càng lúc càng thấp, như muốn giấu đi những cảm xúc đang dâng trào. Hốc mắt cậu từ từ đỏ lên, rồi một tiếng nấc nghẹn ngào khẽ thoát ra, sau đó là những tiếng khóc nhỏ, đứt quãng.

 

Hề Trạm ngẩn người vài giây, dường như hoàn toàn bất ngờ trước những giọt nước mắt của Thiển Linh. Hắn luống cuống tay chân, vội vã tìm kiếm khăn giấy khắp nơi, rồi cẩn thận đưa cho cậu.

 

"Đừng khóc mà... có phải có ai bắt nạt cậu không?" Giọng Hề Trạm đầy lo lắng, pha lẫn chút bối rối.

 

Thiển Linh khẽ gật đầu, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má.

 

Hề Trạm nhẹ nhàng dùng chiếc khăn giấy thấm đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt Thiển Linh. Trong lúc đó, ống tay áo hắn bỗng nhiên trĩu xuống, ướt đẫm những giọt lệ nóng hổi.

 

Bàn tay nhỏ bé của Thiển Linh run rẩy nắm chặt lấy vạt áo Hề Trạm, như một người đang chới với bám víu vào một chiếc phao cứu sinh.

 

"Anh... anh có thể giúp tôi không? Hoặc là... trò chuyện với tôi một chút cũng được... tôi xin anh đấy.." Giọng Thiển Linh nghẹn ngào, mang theo một sự khẩn cầu tha thiết, đau đớn đến xé lòng. Đôi mắt to tròn, long lanh ngấn lệ của cậu ngước lên nhìn thẳng vào Hề Trạm, trong veo và đầy van nài, khiến người đối diện khó lòng chối từ.

 

Trong khoảnh khắc ấy, Hề Trạm như bị một thế lực vô hình nào đó chi phối, mọi lý trí dường như tan biến. Hắn khẽ gật đầu, một sự đồng ý không chút do dự, hoàn toàn bị cuốn vào đôi mắt đẫm lệ và lời cầu xin đầy tuyệt vọng của Thiển Linh.

 

Thiển Linh khẽ liếc mắt, không để lại bất kỳ dấu vết nào, về phía chiếc camera giám sát lặng lẽ dõi theo mọi hành động từ góc trên bên phải trần nhà. Cậu siết nhẹ bàn tay Hề Trạm, giọng nói có chút nghẹn lại, "Ở đây... nói chuyện không tiện. Tôi có một số chuyện... chỉ muốn nói riêng với anh. Được không?"

 

"Được." Hề Trạm không chút nghi ngờ, gật đầu ngay lập tức. Hắn để mặc Thiển Linh nắm tay dẫn đi, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả. Vừa đi, hắn vừa dịu dàng an ủi cậu, "Khu A này đúng là có vài bệnh nhân hay bắt nạt người mới. Nếu cậu bị ai ức h**p, đừng lo sợ, chúng ta có quy tắc riêng. Cậu cứ nói tên người đó cho tôi, tôi sẽ giải quyết."

 

Thiển Linh đột ngột dừng bước chân, bàn tay đang nắm chặt tay Hề Trạm cũng từ từ buông ra. Cậu ngước mắt nhìn thẳng vào Hề Trạm, trong đáy mắt chất chứa bao nhiêu uất ức và cả một chút sợ hãi.

 

"...Vậy... nếu tên người đó... là Hề Trạm thì sao?" Giọng Thiển Linh khẽ run, nhưng lại mang theo một sự kiên quyết lạ thường.

 

Hề Trạm sững người, nụ cười trên môi cứng đờ. Trong khoảnh khắc đó, dường như hắn không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

 

Giây tiếp theo, một lực mạnh bất ngờ ập đến, cả người Hề Trạm bị vật ngã xuống đất, một tiếng "Rầm" nặng nề vang lên, chấn động cả không gian yên tĩnh.

 

Bạch Cảnh từ đâu lao tới, nhanh như cắt đè chặt cả người Hề Trạm xuống sàn nhà lạnh lẽo.

 

"Đưa khăn lông cho tôi." Bạch Cảnh lạnh giọng ra lệnh.

 

"Dạ." Thiển Linh luống cuống tay chân, run rẩy đưa chiếc khăn lông cho Bạch Cảnh. Ngón tay cậu không ngừng run rẩy, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

 

Hề Trạm hung hăng giãy giụa dưới sự khống chế của Bạch Cảnh, ánh mắt hắn đầy căm phẫn và khó hiểu.

 

"Thiển Linh! Cậu... cậu cùng hắn lừa gạt tôi sao?" Hề Trạm gầm lên, giọng khàn đặc vì giận dữ và đau đớn. "Tại sao? Tại sao cậu lại làm như vậy?"

 

Ánh mắt hắn lúc này trở nên tàn nhẫn và lạnh lẽo đến đáng sợ, không còn chút dịu dàng nào. Thiển Linh bị ánh mắt đó ghim chặt, toàn thân cứng đờ tại chỗ, hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, cậu khuỵu xuống, ngã thẳng xuống sàn nhà, không còn chút sức lực nào để đứng vững.

 

Rõ ràng kẻ bị đè nghiến trên mặt đất là Hề Trạm, còn Thiển Linh và Bạch Cảnh mới là người giăng bẫy. Thế nhưng, Thiển Linh lại run rẩy, sợ hãi đến mức quên cả bản thân, cứ như thể chính cậu mới là con mồi bị bắt giữ.

 

Đầu gối Thiển Linh chạm mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo, làn da trắng nõn lập tức ửng lên một vệt đỏ đau xót. Nhưng nỗi sợ hãi đã lấn át mọi cảm giác thể xác, khiến cậu hoàn toàn tê dại.

 

"Là anh... trước kia anh đã làm những chuyện đó với tôi... tôi từ khi bước vào cái bệnh viện này chưa từng làm điều gì có lỗi với anh..." Giọng Thiển Linh khẽ run rẩy, nhưng trong từng âm tiết lại ẩn chứa một sự uất hận kìm nén. "Vậy mà anh... đã lừa dối tôi trước."

 

Hề Trạm khẽ kêu lên một tiếng đầy tiếc nuối, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thiển Linh. "Vậy ra... em đã biết hết rồi sao."

 

"Tại sao.. tại sao anh lại làm những chuyện như thế đối với tôi ?" Thiển Linh nghẹn ngào, không thể thốt hết câu hỏi.

 

"Lý do ấy à? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao..."

 

Hề Trạm khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên nụ cười mơ hồ, kỳ dị đến lạnh người.

 

"Vì tôi thích em... ngay từ khoảnh khắc đầu tiên. Trong đám người mờ nhạt đó, chỉ một cái liếc mắt, tôi đã thấy em — rực rỡ như ngọn lửa trong màn đêm."Ánh mắt hắn tối lại, tràn ngập một thứ si mê đậm đặc đến đáng sợ, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lịch thiệp thường ngày.

 

"Đứng chung với một đám heo bẩn thỉu đó, em lại ngoan ngoãn nghe lời, như một con dê non lạc vào bầy sói. Bị trêu đùa cũng chỉ biết ấm ức mà không dám phản khảng...." Hề Trạm vừa nói vừa cười khanh khách, giọng điệu đầy thích thú b*nh h**n. "Em có biết dáng vẻ đó của em quyến rũ đến nhường nào không ?"

 

Thiển Linh nghe vậy, đôi mày thanh tú chậm rãi nhíu lại, trong lòng dâng lên một cảm giác ghê tởm khó tả.

 

Bạch Cảnh từ phía sau giáng một cú đấm mạnh vào gáy Hề Trạm, lực tay quá mạnh đến mức hắn khẽ r*n r*, khóe miệng rỉ ra vài vệt máu tươi.

 

"Khụ... khụ..." Hề Trạm chỉ khụ hai tiếng, đầu lưỡi tanh tưởi l**m nhẹ qua khóe miệng dính máu, chiếc răng nanh sắc nhọn ánh lên một màu đỏ ghê rợn. Ánh mắt hắn vẫn gắt gao dán chặt vào Thiển Linh, không hề có ý định dừng lại những lời lẽ b*nh h**n.

 

"Tôi đã bí mật bỏ thuốc ngủ vào sáp bôi trên giường em, và cả những viên kẹo tôi đưa, đều chứa đủ liều để em chìm sâu vào giấc mộng. Mỗi đêm, em ngủ say như vậy... dáng vẻ khi ngủ của em thật sự rất đáng yêu..."

 

Giọng Hề Trạm trở nên mơ hồ, như thể đang lạc vào những ảo ảnh b*nh h**n do chính hắn tạo ra. "Chỉ tiếc một điều... tôi đã không thể ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp ấy khi em hoàn toàn chìm vào giấc ngủ..."

 

Đột nhiên, giọng Hề Trạm thay đổi, trở nên sắc lạnh và đầy thù hận.

 

"Đừng tưởng tôi không biết mấy người đang giở trò gì! Muốn thoát ra ngoài ư? Đừng hòng! Không một ai có thể trốn thoát khỏi nơi này đâu... ưm!"

 

Bạch Cảnh không chút do dự giáng thêm một cú đấm mạnh vào mặt Hề Trạm, chặn đứng những lời độc địa đang chực chờ thốt ra.

 

"Nếu hôm nay bọn tao không thể ra ngoài, tao nhất định sẽ giải quyết mày trước tiên." Ánh mắt Bạch Cảnh lạnh lẽo như băng.

 

Đáp lại lời đe dọa, Hề Trạm chỉ khẽ cười, một nụ cười đầy thách thức và điên cuồng.

 

"Chìa khóa đâu?" Bạch Cảnh gằn giọng hỏi.

 

"Tôi... không biết." Hề Trạm cố gắng giữ vững giọng điệu, dù khóe miệng đã rỉ máu.

 

Bạch Cảnh không kiên nhẫn, liên tiếp tung thêm vài cú đấm nữa, nhắm thẳng vào mặt và bụng Hề Trạm. Có thể thấy rõ sắc mặt hắn trắng bệch đi trong nháy mắt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

Dù đau đớn đến tột cùng, Hề Trạm vẫn cắn răng không hé nửa lời.

 

"Hỏi mày lần cuối! Chìa khóa ra ngoài ở đâu?" Bạch Cảnh nghiến răng.

 

"Không... có chìa khóa..." Hề Trạm thều thào đáp, ánh mắt vẫn đầy vẻ ngoan cố.

 

Mất hết kiên nhẫn, Bạch Cảnh quyết định không phí lời thêm nữa. Hắn nhét mạnh chiếc khăn lông vào miệng Hề Trạm, bịt kín những lời lẽ độc địa đang chực chờ tuôn ra.

 

"Thiển Linh, em lục soát người hắn đi." Bạch Cảnh quay sang, ra lệnh.

 

"Tôi... á?" Ánh mắt Thiển Linh vô thức chạm phải đôi mắt đầy thù hận của Hề Trạm trong một khắc ngắn ngủi. Một cảm giác tê dại lan tỏa khắp da đầu cậu.

 

"Nhưng mà...tôi hơi sợ..." Giọng Thiển Linh khẽ run, gần như không thành tiếng.

 

Ngay sau khi thốt ra lời đó, Thiển Linh cảm thấy một chút khinh thường len lỏi trong lòng. Hề Trạm đã bị Bạch Cảnh đánh cho thừa sống thiếu chết, còn bị đè chặt xuống đất, hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Vậy mà cậu vẫn sợ hãi đến mức này.

 

"...Được thôi." Thiển Linh hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, chậm rãi cúi xuống.

 

Thiển Linh khẽ run rẩy, quỳ một nửa người, rụt rè nhích lại gần Hề Trạm. Bàn tay cậu ngập ngừng đưa ra, vừa chạm nhẹ vào vạt áo hắn, Hề Trạm đã khẽ run lên.

 

Một nỗi sợ hãi vô hình bóp nghẹt trái tim Thiển Linh, cậu vội vàng rụt tay về như chạm phải vật nóng. Ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp đôi mắt đen kịt của Hề Trạm đang nhìn mình, sâu thẳm như vực thẳm, ẩn chứa một tia chế giễu cay độc.

 

Đồ khốn! Thiển Linh nghiến răng trong lòng, cậu biết mình lại bị hắn chơi xỏ. Cái run rẩy vừa rồi chỉ là một màn kịch rẻ tiền.

 

Một luồng khí lạnh lẽ xông thẳng lên não, sự sợ hãi dần nhường chỗ cho cơn giận dữ. Thiển Linh hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cậu ép mình phải mạnh mẽ, phải hoàn thành việc này. Với một quyết tâm gượng gạo, Thiển Linh run rẩy s* s**ng khắp người Hề Trạm.

 

Động tác lục soát của cậu vô cùng vụng về, những ngón tay lóng ngóng chạm vào cơ thể hắn, vừa sợ hãi vừa ghê tởm. Mãi một lúc sau, cậu mới lục soát xong lớp áo ngoài, không thu được gì. Lúc này, bàn tay run rẩy của Thiển Linh mới hướng về phía túi quần Hề Trạm, nơi có lẽ cất giấu chiếc chìa khóa mà cả hai đang tìm kiếm.

 

Li nh edit: Mấy chương sau nhớ đội mũ nhé mấy người đẹp, coi chừng té sấp mặt nhé !!!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.