🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Tuyệt đối không thể như thế này được,"

 

Cậu nam sinh kia lại đưa ly rượu về phía trước, cố ý làm rượu sánh ra vài giọt lên cổ áo Thiển Linh, "Ly này cậu chỉ có thể tự mình uống thôi."

 

Thiển Linh nhíu mày, nhìn vệt màu đậm loang lổ trên cổ áo.

 

Áo bị bẩn mất rồi.

 

Giữa tiếng ồn ào không ngớt xung quanh, Thiển Linh ngước mắt nhìn cậu nam sinh vẫn luôn thúc giục mình.

 

Gương mặt cậu ta rất lạ, vẻ mặt đầy nét thanh xuân vườn trường cộng với gương mặt đẹp trai sáng láng, cách ăn mặc cũng có vài phần nổi loạn.

 

Cậu nam sinh khựng lại vài giây.

 

Cậu ta lại không ngờ Thiển Linh lại đột nhiên nhìn sang, biểu cảm thoáng thất thần.

 

Học sinh mới này thật sự rất xinh đẹp có lẽ đẹp hơn mấy đứa con gái cùng lớp nữa.

 

Cậu trông đúng kiểu học sinh ngoan ngoãn, chỉ biết ngồi trong lớp học ôm sách vở, chăm chỉ học bài, cố gắng hoàn thành bài tập thầy cô giao.

 

Chán thật đấy.

 

Đối với những kẻ mọt sách chỉ biết vùi đầu vào trang giấy kia, cậu ta vốn chẳng thèm để vào mắt.

 

Nhưng khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, một thứ gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, khiến cậu ta khựng người.

 

Một học sinh gương mẫu đến thế, chắc chắn sẽ chẳng biết đến mùi vị cay nồng của rượu.

 

Đặc biệt là loại rượu trắng có nồng độ cao này, chỉ cần khẽ nhấp một ngụm thôi, cũng đủ làm bỏng rát từ cổ họng xuống đến tận bụng, khiến cả mặt và hốc mắt nóng bừng lên.

 

Đặc biệt hơn là da cậu trắng như vậy, dù trong không gian mờ tối của phòng riêng, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

 

Không còn là cái ý định ban đầu muốn nhìn kẻ kia say khướt, bẽ mặt, một ý nghĩ xấu xa, mờ ám hơn, như một mầm cây độc lặng lẽ trỗi dậy từ sâu thẳm lòng cậu nam sinh.

 

Lời trêu chọc còn chưa kịp thốt ra lần nữa, ly rượu trên tay đã bị một bàn tay khác chắn ngang, cướp đi.

 

Nhưng người lấy ly rượu lại không phải Thiển Linh, mà là Kỷ Gia Dự đang ngồi bên cạnh cậu.

 

Cậu nam sinh hơi ngẩn ra, "Kỷ thiếu gia ?"

 

Không một ai trong phòng này có thể hiểu được Kỷ Gia Dự đang có ý đồ gì.

 

Dưới những ánh mắt đầy nghi hoặc, Kỷ Gia Dự bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn.

 

Rượu này quả thật nặng đô.

 

Kỷ Gia Dự khẽ sặc, ho nhẹ một tiếng, "Nhìn cái gì? Chẳng phải cậu ta nói không biết uống rượu sao? Bạn bè tốt giúp đỡ nhau, có gì lạ đâu."

 

Mọi người: "..."

 

Lời này thốt ra từ miệng hắn, nghe có vẻ thật sự... không hợp lắm thì phải?

 

Nhưng dù sao đi nữa, ly rượu này coi như đã có người giúp bạn học mới kia được giải vây.

 

Thiển Linh ban đầu còn định bụng cầu cứu hệ thống, dùng điểm tích lũy đổi chút thuốc giải rượu hay gì đó.

 

Ánh đèn trong phòng riêng khá tối.

 

Lúc này, cửa lại một lần nữa mở ra, lần này, ngược sáng nơi cửa là một bóng người cao gầy.

 

Ngay khoảnh khắc người đó xuất hiện, cả căn phòng riêng đang ồn ào bỗng chốc im lặng vài giây, sau đó mọi người tự động dạt ra, nhường lại vị trí trung tâm.

 

Hình như không ai ngờ rằng người đó lại đến.

 

"Anh Ly."

 

Thịnh Ly hờ hững ừ một tiếng.

 

Anh không ngồi vào vị trí trung tâm mà mọi người nhường, mà tìm đến góc sofa ngồi xuống, cả người gần như chìm vào bóng tối.

 

"Mọi người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi."

 

Thiển Linh lặng lẽ ngước mắt nhìn lên.

 

Đường nét ngũ quan Thịnh Ly rất sắc sảo, sống mũi cao thẳng, mí mắt một mí hơi hếch lên, khi rũ xuống lại che đi hàng mi dài sắc sảo.

 

Một tay anh cầm điện thoại, bàn tay to rộng, ngón tay dài và thon, các khớp xương rõ ràng.

 

Bàn tay như vậy, chắc chắn là thường xuyên chơi bóng rổ đây mà.

 

Trong lúc Thiển Linh còn đang miên man suy nghĩ, đám người kia không biết từ đâu đã lấy ra một bộ bài.

 

"Đông người thế này chơi xí ngầu chán lắm, mình chơi kiểu khác đi."

 

"Chơi trò vua tụi bây thấy thế nào?"

 

Nghe thấy mấy chữ này, Thiển Linh bỗng dưng tỉnh táo lại.

 

Cậu nhìn về phía người vừa đưa ra đề nghị, là cậu bạn vừa nãy mời rượu mình, tên là Từ Thần Vũ.

 

"Sao vậy, Tiểu Linh không biết chơi à? Để tớ chỉ cho nhé."

 

Một người khác khoác vai Từ Thần Vũ, "Đúng đấy, để anh Vũ dạy cậu cách chơi."

 

Thiển Linh nói: "Không cần, tớ biết chơi."

 

"Vậy được." Từ Thần Vũ xòe bộ bài poker trên tay ra, rút mỗi loại quân bài một con,

 

"Tớ sợ có người không biết hoặc quên, nên tớ sẽ nói lại luật chơi."

 

"Sau khi xào bài, mỗi người rút một lá bài giữ kín, con số này chỉ mình biết thôi. Sau đó, ai rút được quân Joker thì là vua của trò chơi."

 

Cậu ta giơ lá Joker vừa rút lên.

 

"Chính là lá này. Ai bốc được lá này thì phải lộ diện, trở thành vua. Mà người làm vua có thể ra lệnh cho tùy ý hai đến ba người chơi có số khác."

 

"Nhưng phải nhớ kỹ – hiện tại trên bàn còn sót lại một lá bài, lá này chính là số của vua. Khi chọn số để ra lệnh, cẩn thận kẻo lại chọn trúng chính mình đấy."

 

Giải thích xong luật chơi cơ bản của trò vua.

 

Trong lúc mọi người xào bài, Từ Thần Vũ hỏi một câu, "Anh Ly có muốn chơi cùng không?"

 

Thịnh Ly buông điện thoại xuống, khẽ ừ một tiếng.

 

"Cũng được."

 

Sau khi xào bài và rút bài xong, Thiển Linh tùy tay rút một lá từ trên bàn.

 

Là lá số 7.

 

Trò chơi này thực tế chỉ là xem người ra lệnh đưa ra mệnh lệnh gì, dù sao cũng chỉ là một trò chơi thôi.

 

Cùng lắm cũng chỉ có mấy yêu cầu hơi ngại ngùng một chút thôi, chắc không đến mức nguy hiểm đâu ha.

 

Tất cả mọi người đều đã rút bài xong.

 

"Ván này có vua rồi, vua có thể bắt đầu ra lệnh thôi."

 

Người rút được lá vua là Kỷ Gia Dự.

 

Hắn nhìn một lượt những người tham gia trò chơi, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Thiển Linh.

 

"Cậu là số mấy?"

 

Thiển Linh khẩn trương nắm chặt lá bài trong tay, sợ Kỷ Gia Dự có thể nhìn thấu,

 

"Như vậy là phạm luật rồi, tớ không nói số của mình cho cậu đâu."

 

"Cậu nói cho tôi biết đi, tôi hứa không chọn cậu. Thế nào?"

 

Thiển Linh hơi dao động.

 

Cuối cùng vẫn lắc đầu, "Thôi, tớ không tin cậu đâu."

 

"Vừa nãy tôi còn giúp cậu uống rượu, cậu ghét tôi đến vậy sao?"

 

Thiển Linh gật đầu.

 

Đúng là nhóc con vô tâm mà.

 

"Được thôi."

 

Kỷ Gia Dự nói: "Số 3 và..."

 

Tim Thiển Linh hơi thắt lại, cho đến khi Kỷ Gia Dự hô lên số 8, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Kỷ Gia Dự chọn hai người mà Thiển Linh không quen, yêu cầu là dùng miệng ngậm một chiếc cốc giấy đựng đầy rượu, rồi mớm cho người kia uống.

 

Vì cả hai đều là nam sinh, không có gì phải ngại ngùng, ngoại trừ một ít rượu bị sánh ra, nên nhiệm vụ rất nhanh đã hoàn thành.

 

Ván tiếp theo lại rút bài.

 

Người rút trúng lá vua là cậu nam sinh bị phạt ở ván trước, cổ áo vẫn còn ướt.

 

Cậu ta cười khẩy, "Đến lượt người nông dân nổi dậy rồi."

 

"Vậy vẫn là số 3 và số 8 đi, phạt chơi kiểu k*ch th*ch thế nào? Chính là... hôn môi mười lăm giây?"

 

Vừa dứt lời, những người khác đã nhao nhao lên đầy phấn khích.

 

"Đù má, hay đấy.Tao cực kì thích xem mấy kiểu k*ch th*ch này."

 

"Số 3 và số 8 là ai vậy?"

 

Thiển Linh khẽ nhíu mày, nhận ra có gì đó không ổn.

 

Cậu cúi đầu.

 

Trong tay cậu đang nắm chặt lá bài của ván này, nổi bật là con số 3 to tướng.

 

Thiển Linh: "..."

 

Bây giờ chuồn thì có kịp không nhỉ ?

 

"Số 3 là ai, mau lên tiếng đi chứ."

 

Thiển Linh chậm rãi giơ tay, đặt lá bài xuống mặt bàn. Khẽ nói: "Là tớ."

 

"Số 8 đâu?"

 

"Má nó, số 8 hời quá rồi!"

 

"Tiếc thế, tao số 9, suýt nữa thì..."

 

"Lần đầu tiên thấy có người tiếc vì hình phạt không rơi trúng mình là sao?"

 

Kỷ Gia Dự nhìn lá bài trong tay.

 

Số 7.

 

Chậc sát nút, xem chút thì...

 

Nhận ra ý nghĩ của mình, hắn khinh bỉ nhếch mép.

 

"Ai thèm cái loại hình phạt nhảm nhí này chứ."

 

Cậu nam sinh vừa ra lệnh, thấy chẳng ai lên tiếng, trong lòng thoáng dấy lên một niềm hy vọng kỳ lạ, "Lẽ nào số 8 lại chính là lá bài tẩy của vua?"

 

"Tôi là số 8."

 

Giọng nói lạnh lùng vang lên, âm lượng không lớn, nhưng đủ khiến tất cả mọi người ngừng bàn tán mà đổ dồn ánh mắt về phía anh.

 

Thịnh Ly không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt, đầu ngón tay kẹp chặt lá bài số 8, hờ hững nhìn về phía bên này.

 

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

 

Bao gồm cả Thiển Linh.

 

Người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng chính là cậu nam sinh ban đầu hùng hổ tuyên bố hình phạt. Cậu ta ngẩn người vài giây, lắp bắp nói: "Cái đó... nếu như không muốn làm, hay là chúng ta đổi hình phạt khác đi?"

 

"Đúng vậy, anh Ly thấy thế nào?"

 

Ngay lúc mọi người đều nghĩ Thịnh Ly sẽ đồng ý cho qua, thì chỉ nghe anh hờ hững đáp: "Không cần, đã rút được bài thì không thể phá luật chơi."

 

Nói xong, ánh mắt anh xuyên qua đám người còn lại, thẳng tắp dừng lại trên người Thiển Linh.

 

"Số 3, lại đây."

 

Thiển Linh khẩn trương nắm chặt vạt áo, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi đứng dậy, bước về phía Thịnh Ly, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối.

 

Cậu đứng trước mặt Thịnh Ly, như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu bị bắt gặp, tay chân luống cuống không biết để vào đâu.

 

"Hay là vẫn nên đổi cái khác..."

 

Lời còn chưa dứt, cả người cậu đã bị một lực đẩy nhẹ về phía trước.

 

Bàn tay lạnh lẽo của Thịnh Ly đặt lên gáy Thiển Linh, đôi môi lạnh lẽo cũng đồng thời dán xuống, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt.

 

Thiển Linh chỉ kịp thấy gương mặt tuấn tú của Thịnh Ly phóng đại ngay trước mắt.

 

Đôi mắt một mí của người con trai vừa lạnh lùng vừa sắc bén, dù là đang chấp nhận hình phạt, hơi ấm trên môi anh vẫn lạnh như băng.

 

Thiển Linh lạnh đến mức không nhịn được muốn rụt người lại.

 

Dường như cảm nhận được sự kháng cự của cậu, bàn tay Thịnh Ly giữ chặt gáy Thiển Linh dùng thêm một chút lực, cằm hơi nâng lên, bao trọn lấy đôi môi mỏng của Thiển Linh.

 

Cả người Thiển Linh trở nên trống rỗng.

 

Người con trai trước mắt hôm nay cậu mới gặp, giữa hai người thậm chí còn chưa có một câu đối thoại hoàn chỉnh, vậy mà lại phải làm chuyện thân mật đến thế này.

 

Nhưng Thịnh Ly trước mắt hình như vẫn chưa hài lòng, một tay khác của anh đặt lên eo Thiển Linh, ấn xuống một chút lực.

 

Thiển Linh vốn đã yếu ớt, bị ấn mạnh như vậy, suýt chút nữa đã kinh hô thành tiếng, cả người ngã nhào vào lòng Thịnh Ly.

 

Trong khoảng khắc hé mở bờ môi ấy.

 

Thịnh Ly liền dò xét tiến sâu vào.

 

Thiển Linh dùng hai tay chống lên vai Thịnh Ly, cố gắng tạo ra khoảng cách, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.

 

Cậu đã hoàn toàn bị chàng trai cao lớn kia giam cầm trong vòng tay, chân gần như chạm vào chân Thịnh Ly, dù cách lớp vải cũng có thể cảm nhận được sức mạnh từ người đối diện.

 

Sao mười lăm giây mà dài như cả thế kỷ vậy?

 

Cả khuôn mặt Thiển Linh đỏ bừng, hơi thở gấp gáp hòa lẫn vào nhau, cậu cố gắng muốn né tránh Thịnh Ly.

 

Nhưng ai có thể ngờ được, một người trông lạnh lùng như băng tuyết kia, khi thân mật lại chẳng chừa cho người ta một chút lối thoát nào.

 

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này...

 

Dưới ánh đèn hỗn loạn chiếu xuống, Thiển Linh và Thịnh Ly như được bao phủ bởi một vầng sáng riêng, dường như tách biệt khỏi tất cả những người còn lại, tạo thành một thế giới nhỏ bé của riêng họ.

 

Mà những người bạn học xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc đến nghẹn thở.

 

Thời gian đã vượt xa con số mười lăm giây ban đầu, nhưng hai người vẫn chưa hề tách ra.

 

Hơn nữa, Thịnh Ly còn chủ động kéo người kia vào sâu hơn trong vòng tay, ôm chặt lấy cậu.

 

Đây quả thực là một cảnh tượng đủ khiến người ta rớt cả quai hàm.

 

Vậy mà chuyện này lại là thật?!

 

Hai mắt Kỷ Gia Dự đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào hai người đang thân mật trước mắt, chỉ cảm thấy một sự chói mắt đến nghẹn thở.

 

Cậu ta vớ lấy một ly rượu trắng nồng độ cao, dốc thẳng vào cổ họng.

 

Cái trò chơi chết tiệt này, cái hình phạt chết tiệt này, một chút thú vị cũng không có, đúng là chán chết đi được.

 

【Lời tác giả】

 

Kỷ Gia Dự: Đang ăn giấm rồi đừng làm phiền ông đây nữa!!!!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.