Cái lạnh buốt giá như hóa thành những bàn tay vô hình, lẳng lặng len lỏi từ ống tay áo cậu. Những ngón tay ấy dừng lại ở những vị trí tinh tế như một hình phạt ngọt ngào, kề sát từng tấc da thịt trắng nõn mềm mại của cậu chậm rãi dò xét. Thiển Linh nhíu mày kiêu hãnh, môi mím chặt, khuôn mặt dần đỏ bừng một cách bất thường, hàng mi đẫm hơi nước ẩm ướt.
Hai tên này đúng là anh em có khác nhỉ !
Chẳng lẽ không cảm thấy trong cái hầm băng nhiệt độ thấp đến mức xương cốt cũng buốt giá lại còn bày la liệt những thi thể không nguyên vẹn, sao ai cũng thích làm những chuyện này ở một nơi như vậy chứ ?
"Vợ ơi."
Du Hành vùi đầu thật sâu vào cổ Thiển Linh, tham lam hít hà mùi hương mê hoặc từ mái tóc cậu. Hắn như một con hổ đói nuốt chửng con mồi muốn nuốt trọn từng sợi hương thơm, hút cạn vào buồng phổi khắc sâu vào từng tấc xương cốt.
"Linh Linh vợ của anh, em thơm quá đi mất."
"Chờ tang lễ anh cả qua đi, chúng ta sẽ kết hôn được chứ em. Bé Linh của anh thích váy cưới thế nào, anh sẽ đưa em đi chọn," Du Hành khẽ cười, "Hay là em thích mặc bộ đồ cưới đã từng kết hôn với anh trai của anh?" Hắn trầm ngâm, "Ừm... có vẻ cũng không tệ."
Thiển Linh: ????????
Những lời đó như một cú k*ch th*ch mạnh mẽ, khiến bàn tay đang ôm eo Thiển Linh bất giác siết chặt thêm vài phần. Hơi lạnh bủa vây xung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920485/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.