Lời nói của Du Hành thẳng thừng, chẳng kiêng nể ai khiến đám người hầu đứng gần đó tái mặt. Dù vậy, không ai dám phản bác chỉ đành gượng gạo cười trừ.
Ban đầu, Thiển Linh còn cho rằng Du Hành nói quá. Con gái Tiết lão gia thì có thể lớn tuổi đến đâu chứ? Nhưng khi ánh mắt cậu lướt qua thi thể nằm trên bàn, cậu bất giác sững người.
Dù thi thể đã lạnh từ lâu, làn da hiện rõ sắc xanh tím lạ lùng, nhưng khuôn mặt ấy vẫn đẹp đến khó rời mắt. Nếu Du Hành không nói, cậu có lẽ đã tin đó là một trong những cô con gái của Tiết lão gia.
Thiển Linh không kìm được lẩm bẩm: "Đây thực sự là vợ mới cưới của Tiết lão gia ư ?"
Dù sao, Tiết lão gia đã ngoài năm mươi, thậm chí lớn tuổi hơn vài tuổi nữa là có thể ôm cháu rồi.
"Nếu em không tin," Du Hành nói, vén một góc vải trắng khác lên, để lộ mắt cá chân thon dài của người phụ nữ, "Nhìn cái này xem?"
Trên mắt cá chân rõ ràng có một hình xăm, hoa văn giống hệt những gì Thiển Linh đã thấy trong cuốn sổ của Du Tuyên, bị đâm bởi một vật sắc nhọn. Du Hành cúi thấp người, quan sát kỹ vết tích này một lúc.
"Chắc là một cây trâm cài tóc mà phụ nữ thường dùng," Du Hành nhìn về phía Thiển Linh. "Sao không thấy em dùng bao giờ? Không thích sao?"
Thiển Linh bất ngờ trước câu hỏi của anh.
Du Hành lại nói: "Nếu không thích thì không cần dùng trong lễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920486/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.