Lời nói của Thiển Linh như gáo nước lạnh tạt thẳng vào Du Hành, khiến hắn lạnh thấu xương. Những người khác vẫn giữ im lặng, không ai dám lên tiếng.
Du Hành gần như nghiến răng ken két mà thốt ra một câu: "Anh... anh trai tôi, đang ở đây sao ?"
"Ừm."
"Em có thể nhìn thấy anh ấy ư?"
Thiển Linh khẽ ừm một tiếng. Khuôn mặt cậu lúc này đẹp như một bức tranh sơn dầu thời Trung cổ từng nét cọ, từng đường viền đều tinh tế như được tạo nên bởi bàn tay đầy tâm huyết của một họa sĩ thiên tài. Chỉ cần hơi nghiêng đầu, hàng mi dài sẽ rủ xuống để lộ ánh nhìn hoang mang và bất lực. Vẻ đẹp mong manh ấy dễ dàng gợi lên đủ thứ cảm xúc mờ ám: muốn chiếm lấy, muốn đòi hỏi, muốn trở thành người chăn cừu duy nhất có thể giữ cậu trong vòng tay mình.
— Nhưng tất cả những khát vọng ấy, cuối cùng đều bị thực tại lạnh lùng đập tan.
Phải rồi.
Giữa anh và Thiển Linh, vĩnh viễn tồn tại một ranh giới không thể vượt qua. Chỉ cần Du Tuyên vẫn còn, dù là người hay đã hóa thành hồn ma. Trái tim si tình và thuần khiết của vị người vợ nhỏ bé ấy vẫn sẽ không ngừng hướng về anh, đầy nhớ nhung và luyến tiếc.
Du Hành rút ra một lá bùa. Một ngọn lửa xanh lam bùng lên từ đầu ngón tay hắn—màu sắc lạ thường, khác hẳn với ánh lửa thông thường, lập tức phản chiếu lên khuôn mặt từng người xung quanh.
Cảnh tượng ấy đủ để chứng minh một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920487/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.