🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Để lấy lại máy liên lạc, Thiển Linh cố gắng kìm nén h*m m**n thèm ăn.
Thật trớ trêu, sau một thời gian, những kẻ dị tộc kia đã nắm rõ khẩu vị và sở thích của cậu, hết lần này đến lần khác mang đến những món ngon hấp dẫn.

 

Thấy Thiển Linh vẫn không động lòng, chúng bèn đặt đồ ăn ngay trước mặt, cứ như chỉ chờ giây phút bẻ miệng cậu ra mà đút thẳng vào.
Cổ họng Thiển Linh khẽ chuyển động, cậu nuốt nước miếng.

 

Hay là....cứ mặc kệ đi ha....cũng có ai ở đây ngoài mình đâu.

 

Hệ thống lập tức quát: 【Ê ! còn tớ ở đây nha chưa chết đâu. Ăn đi rồi cho bọn nó vô béo thành bé ỉn nhỏ luôn !!!!】

 

Thiển Linh đỏ mặt vì bị mắng, cảm thấy mất hết thể diện. Món ăn trước mặt bỗng chốc chẳng còn hấp dẫn nữa.
Cậu đưa tay đẩy kẻ dị tộc ra.

 

Có lẽ vì quá kích động, lực tay mạnh hơn dự tính.
Loảng xoảng!
Khay thức ăn rơi xuống, nước canh nóng hổi bắn tung tóe lên mặt cậu.

 

Thiển Linh khựng lại, biết mình đã làm sai, chưa kịp cúi xuống thì những kẻ dị tộc đã lập tức dọn dẹp. Một chiếc khăn thơm ngát nhẹ nhàng chạm lên má, lau đi vết bẩn duy nhất trên gương mặt.

 

Thiển Linh sững sờ, rồi hất tay nó ra.
Kẻ dị tộc bị đẩy lùi chỉ ngẩn ra một giây, sau đó lại nghiêng người áp sát, giống như một con cún con sợ bị bỏ rơi, cố tìm hơi ấm từ tay chủ nhân.

 

Thiển Linh giấu mu bàn tay ra sau lưng, gương mặt lạnh lùng:
"Đấy, ta chính là loại người vô ơn như vậy đấy. Bao nhiêu tốt đẹp các ngươi dành cho ta... thì cũng vô ích mà thôi."
Kẻ dị tộc khẽ lắc đầu, rồi chậm rãi quỳ xuống trước mặt cậu, tư thế vừa khiêm nhường vừa thành kính.
Thiển Linh cúi mắt nhìn xuống, ánh mắt phức tạp.

 

Cậu thấy nó cúi đầu, gần như sắp chạm vào mu bàn chân mình.

 

Như thể đang hôn lên mu bàn chân của một vị thần.

 

Toàn thân Thiển Linh như bị bỏng rát, cậu lùi lại một bước, hơi luống cuống ngồi phịch xuống chiếc sofa nhỏ, chau mày:
"Không có sự cho phép của ta, ngươi không được chạm vào."

 

Kẻ dị tộc kia đứng bất động.
Dù ngoại hình hoàn toàn khác biệt với loài người, Thiển Linh vẫn rõ ràng cảm nhận được sự suy sụp, buồn bã tỏa ra từ nó.

 

Vài phút giằng co nặng nề trôi qua, nó khẽ cúi người chậm rãi tiến lại gần. Ngay lúc Thiển Linh sắp mất kiên nhẫn, nó lại cúi xuống, đặt một nụ hôn thật khẽ lên tấm thảm cạnh chân cậu, rồi lặng lẽ lùi lại, rời khỏi căn phòng.

 

Thiển Linh thở phào, áp trán nóng hừng hực vào bức tường kim loại lạnh lẽo, cố gắng làm dịu nhiệt trong người.
Tiêu rồi. Rõ ràng cậu hoàn toàn chẳng có tố chất nào để làm kẻ phản diện trong mấy bộ phim truyền hình cả.

 

Cánh cửa vốn đã khép im bỗng bật mở lần nữa.
Thiển Linh giật mình, nhanh chóng dựng thẳng lưng, lấy lại vẻ lạnh nhạt. Trong tay kẻ dị tộc là chiếc máy liên lạc – chính thứ mà cậu khao khát.

 

Không đợi nó bước đến, Thiển Linh đã vội vàng nhảy xuống khỏi sofa, nhanh chóng giật lấy máy.
Mất liên lạc bấy lâu, cậu không biết tình hình Lộ Tiêu và những người khác thế nào. Quan trọng hơn cả là kết quả nghiên cứu của Hạ Tư đã thành công chưa.

 

Trong lòng lo lắng, Thiển Linh bật máy lên—màn hình lại hiện "không có tín hiệu".

 

Cậu nhíu mày: "Thế này thì ta không dùng được. Các ngươi nghĩ cách khác đi."

 

Kẻ dị tộc cao lớn trước mặt im lặng cúi người, đưa đầu lại gần.
Nó nhớ rõ lời cậu: không dám chạm vào, chỉ dừng ở khoảng cách gần lòng bàn tay, im lặng chờ đợi phần thưởng của mình.

 

Thiển Linh thoáng do dự.
Cuối cùng, cậu đặt lòng bàn tay xuống.

 

"Được chứ?"

 

Đối phương lưu luyến cọ vào lòng bàn tay cậu, rồi lấy chiếc máy liên lạc của Thiển Linh, tiến hành một vài điều chỉnh. Khi đưa lại cho cậu, chiếc máy đã đầy ắp những tin nhắn được nhận từ trước đó.

 

Thiển Linh không chần chừ, cầm lấy máy liên lạc và gọi cho Lộ Tiêu. Trong lúc chờ đợi, cậu nôn nóng đến mức tim đập loạn nhịp. Không biết trong khoảng thời gian này, Lộ Tiêu và những người khác đã xảy ra chuyện gì.

 

Thế nhưng, chuông reo mãi mà chẳng ai bắt máy.
Một dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên trong lòng. Cậu gọi liên tiếp mấy lần liền, nhưng đều thất bại. Cuối cùng, cậu thử gọi cho Lộ Tử Dục — và kết quả vẫn như vậy.

 

Chẳng lẽ, trong lúc cậu rời đi, thật sự đã có chuyện gì rồi sao?

 

Càng nghĩ, Thiển Linh càng thấy sợ và áp lực. Trong suốt thời gian đó, cậu chẳng những không giúp được gì, mà còn đắm chìm trong sự an nhàn do những kẻ dị tộc này ban tặng. Nếu không có sự liều mạng của Lộ Tiêu và mọi người, có lẽ giờ đây cậu đã chẳng thể sống yên ổn thế này.

 

Cái giá phải trả và thứ cậu nhận được thật quá bất công. Một nỗi áy náy dữ dội ập đến.

 

Cậu giật phắt chiếc máy liên lạc, ném trả lại cho kẻ dị tộc:
"Ta không cần nữa, trả lại cho ngươi đó!"

 

Đối phương rõ ràng không ngờ đến cơn giận dữ bất chợt này. Nó biết vật này đối với Thiển Linh quan trọng đến nhường nào, nên dù bị ném mạnh cũng không hề né tránh. Lớp vảy mềm trên cơ thể khiến nó chẳng thấy đau, nhưng nó vẫn cẩn thận nâng chiếc máy bằng cả hai tay, như đang dâng hiến trái tim mình một cách thành kính.

 

Thiển Linh lại lạnh lùng quay mặt đi.
"Các ngươi tử tế với ta chỉ vì ta còn giá trị. Đến lúc vô dụng, ta cũng sẽ bị vùi dập, biến thành quái vật. Phải vậy không?"

 

Kẻ dị tộc ngẩn ra, vội lắc đầu, lại đưa máy về phía trước. Nó chỉ có thể truyền đạt sự kiên định bằng hành động ấy.

 

Nhưng Thiển Linh đã mất hết kiên nhẫn.
Cậu gạt phắt đi, ánh mắt lạnh như băng: " Nếu ngươi thực sự quan tâm đến ta, thì đừng phí sức lấy lòng nữa. Việc ngươi cần làm... chính là rời khỏi nơi này. Trở về đi—trở về đúng nơi các ngươi thuộc về."

 

Kẻ dị tộc sững người. Nó vừa gật, vừa lắc, ánh mắt mờ mịt như thể chính nó cũng không biết đâu mới thật sự là "nơi thuộc về".

 

Thiển Linh hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa hành động đó. Cậu dứt khoát nhắm mắt lại. "Ta mệt rồi, ngươi ra ngoài đi."

 

Cậu nghe thấy vài tiếng động nhỏ vụn. Sau khi nhắm mắt chịu đựng nửa phút, Thiển Linh lại mở mắt ra.

 

Chiếc máy liên lạc được nhặt lên, đặt ngay bên cạnh cậu.

 

Kẻ dị tộc kia đã rời đi.

 

Thiển Linh mệt nhoài, vô thức cầm lấy máy. Ngay lúc ấy, trên màn hình bỗng bật ra một tin nhắn đẩy:

 

—【Tổ trưởng Hạ Tư của Viện Nghiên cứu Trung ương đã phát minh thành công loại thuốc ức chế mới. Hiện đang tiến hành quét sạch những chủng loài ngoài hành tinh còn sót lại. Xin các công dân giữ bình tĩnh, không hoảng loạn.】

 

Đôi mắt Thiển Linh khẽ sáng lên.
Nếu Hạ Tư đã đạt được kết quả thí nghiệm, vậy thì Lộ Tiêu và những người đi cùng anh ta chắc chắn sẽ an toàn.

 

Nghĩ đến khả năng này, cậu thở phào. Gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi đôi chút. Có lẽ... chỉ là chưa nhận được tin nhắn thôi.

 

Những ngày tiếp theo, cậu không bật TV nữa, chỉ ôm khư khư chiếc máy liên lạc, chờ đợi bất cứ tin tức nào. Mi mắt nặng trĩu, buồn ngủ đến mức không thể mở nổi, nhưng cậu vẫn cố gắng gượng lại.

 

Trên màn hình, hàng loạt bình luận cuồn cuộn ùa lên, càng khiến khung cảnh thêm hỗn loạn.

 

— Để vợ phải lo lắng đến thế, chắc chỉ có mỗi Lộ Tiêu thôi.

 

— Ư hứ...... ăn chanh chua tái đé
— Lộ Tiêu chắc kiếp trước cứu thế giới hay sao ý.

 

— Có em Linh chờ nhờ mà thằng cha Lộ Tiêu không biết chạy đi đâu rồi ?

 

.........

 

Hệ thống 663 thấy cậu khó chịu thật sự, nói: 【Chịu không nổi nữa thì nghỉ mệt xíu đi.】

 

Hở....tớ không yên tâm mà đi ngủ cho lắm!

 

【Ngủ đi....tớ canh cho !】

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.