🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cùng lúc đó, những dị tộc đang giao chiến với Lộ Tử Dục bỗng nhiên khựng lại, như thể bị ai rút phích cắm điện. Lẽ ra với vai trò kẻ thù, bọn chúng sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội phản công. Thế nhưng điều lạ lùng là, tất cả dị tộc không hề có ý định tiếp tục chiến đấu mà đồng loạt lùi lại, hướng thẳng về phía phi thuyền.

 

Lộ Tử Dục gần như lập tức hiểu ra. Chắc chắn Thiển Linh và Lộ Tiêu đang gặp chuyện bên trong.
Anh dứt khoát ra lệnh: "Dùng mọi cách, giữ chân bọn chúng lại!"
"Rõ!"

 

Trong khi đó, Thiển Linh vẫn loay hoay tìm đường thoát. Từ lần đầu đặt chân lên con tàu với kết cấu rối rắm này, cậu đã hoàn toàn mất phương hướng. Bất đắc dĩ, cậu mở miệng cầu cứu hệ thống.

 

Cậu thật sự không giúp tớ sao ?

 

Hệ thống: "..."

 

Nó đâu thể lúc nào cũng mở sẵn cửa sau cho cậu. Hơn nữa, dù không ra tay, Thiển Linh cũng chẳng rơi vào nguy hiểm thật sự. Bên ngoài hay bên trong, tất cả đều đã bị ảnh hưởng bởi cậu. Sau khi từng phục vụ biết bao người chơi, Thiển Linh lại là người đầu tiên có thể khiến một bản sao thay đổi đến mức này — một sự tồn tại hoàn toàn khác biệt.

 

Không nhận được phản hồi, Thiển Linh đành tự mình mò mẫm. Trong bóng tối dày đặc, cậu bước từng bước, cố chấp không chịu bỏ cuộc. Đã tốn điểm để chạy trốn, sao có thể dễ dàng lùi bước. Nhưng rồi, tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ phía sau.

 

Cậu cứng người, theo bản năng lùi lại, rồi buộc phải rút sâu hơn vào trong phi thuyền. Trong cơn hoảng loạn, Thiển Linh vô tình chọn một căn phòng mà bản thân cũng không ngờ tới.

 

Ánh sáng huỳnh quang mờ ảo bật lên. Cách bố trí ở đây rất quen thuộc — chính là phòng điều khiển mà trước kia, khi làm nhiệm vụ dọn dẹp, cậu từng đặt chân vào.

 

Thiển Linh khẽ chạm tay bật bảng điều khiển. Phần trống rỗng bên dưới bỗng dâng lên thứ chất lỏng màu lam, như có năng lượng đang khuấy động, nhưng thanh tiến độ vẫn chưa đạt 100%.

 

"Đây... chính là thứ mà dị tộc liều mạng muốn giành lấy sao?"

 

Ý nghĩ vừa lóe lên, cậu liền nhớ tới câu hỏi mình đã từng ném cho bọn chúng lúc ban đầu.
Không phải xâm chiếm.

 

Không phải cướp bóc.

 

Thậm chí, bọn họ cũng chẳng thật sự muốn ở lại hành tinh này. Suốt quãng thời gian qua, tất cả nỗ lực đều dồn vào việc thu thập thứ chất lỏng màu lam. Chỉ khi hoàn tất, họ mới có thể rời đi.

 

Ánh sáng lam óng ánh hắt lên gương mặt trắng mịn của Thiển Linh, khắc họa những đường nét mềm mại nhưng lại phảng phất nét lạnh lùng giữa khung cảnh rực ấm. Cậu chăm chú nhìn ống chất lỏng trong tay, khẽ lẩm bẩm:

 

"Vậy nếu mình giúp bọn họ thu thập nhanh hơn... có phải sẽ là cách giải quyết cho cả hai bên không?"

 

Tiếng bước chân hỗn loạn vọng lại. Thiển Linh đưa tay, cảm giác lạnh buốt tràn ra từ lòng bàn tay. Chỉ một cái kéo mạnh, cả phòng điều khiển vang lên tiếng "tách" rồi chìm vào bóng tối. Phi thuyền mất nguồn năng lượng, từ bên ngoài nhìn vào chỉ còn là một khối đen kịt.

 

Ngay lập tức, bước chân rầm rập dồn về phía phòng điều khiển. Tim Thiển Linh đập dồn dập. Cậu không do dự, xoay người bỏ chạy theo lối khác.

 

Ôm chặt ống chất lỏng lam trong ngực, gánh nặng như ép trĩu cơ thể. Ngực cậu phập phồng, hơi thở thiếu dưỡng khí, cổ họng khô rát như sắp bốc cháy. Lòng bàn tay đầy mồ hôi, khiến ống chất lỏng trơn tuột, suýt rơi khỏi tay.

 

Thiển Linh cắn răng giữ chặt, nhưng tốc độ không khỏi chậm lại. Phía sau, tiếng bước chân rượt đuổi càng lúc càng gần. Một thoáng lóe lên trong đầu cậu: Nếu mình giải thích rằng làm vậy để giúp bọn chúng... liệu bọn chúng có tin mình không?

 

Câu trả lời lại chính là một sự tuyệt vọng.
Con người từng nhân danh 'giúp đỡ' để nhốt bọn chúng trong phòng thí nghiệm, biến thành những kẻ bị mổ xẻ, thử nghiệm. Trong mắt dị tộc, loài người hẳn chỉ là giống loài thấp hèn, bỉ ổi.
Đúng lúc đôi chân cậu mềm nhũn, sắp ngã gục—một vòng tay bất ngờ siết chặt eo, kéo cả thân người cậu vào một cái ôm vững chãi.

 

Giữa nhịp thở gấp gáp, Thiển Linh nghe rõ tiếng tim mình xen lẫn tiếng cười thấp trầm ngay bên tai:

 

"Nhỏ xíu mà chạy nhanh quá nhỉ."

 

Chỉ một câu thôi, khóe mắt Thiển Linh cay xè. Cậu không hiểu vì sao lại đỏ hoe mắt, chỉ thấy mệt mỏi, tủi thân ập đến dữ dội.

 

"...Sao anh không nghe điện thoại của em ?"

 

Lộ Tiêu thoáng sững lại. Âm điệu mềm mại xen chút nghẹn ngào, là giọng nói mà hắn đã khao khát suốt bao lâu nay. Mọi trò đùa, mọi lời trêu chọc bỗng tan biến. Trong mắt hắn chỉ còn lại thiếu niên đang run rẩy trong lòng. Lộ Tiêu lúng túng ôm chặt hơn, vừa dỗ dành vừa lau đi giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mi.

 

"Xin lỗi em...đều là lỗi của anh. Những thứ dơ bẩn đó....bọn chúng có bắt nạt em không?"

 

Thiển Linh nghe Lộ Tiêu gọi "những thứ dơ bẩn" nhất thời chưa kịp phản ứng.

 

Nhưng lúc này không phải lúc để trò chuyện.

 

Lộ Tiêu che miệng Thiển Linh, tiến thêm một bước vào trong bóng tối. Nghe tiếng bước chân qua lại ngay bên cạnh, Thiển Linh căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

 

Lộ Tiêu bình tĩnh hơn cậu rất nhiều. Hắn một tay ôm eo cậu, lồng ngực tràn ngập hương thơm mà hắn ngày đêm mong nhớ, không nhịn được cúi đầu, ghé sát vào. Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi Thiển Linh run rẩy. Khi cảm thấy tóc Lộ Tiêu cọ vào cổ, cậu nhíu mày nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể chạm vào mu bàn tay Lộ Tiêu để nhắc nhở.

 

Tuy nhiên, người phía sau hoàn toàn hiểu sai ý, bàn tay to lớn nắm chặt lòng bàn tay cậu, còn an ủi cọ nhẹ, dường như muốn cậu đừng sợ hãi.

 

Thiển Linh đành để mặc Lộ Tiêu ôm, cuộn tròn như một bé mèo con mềm mại trong lòng hắn. Hương thơm thoang thoảng nhưng ngọt ngào xoa dịu thần kinh căng thẳng của Lộ Tiêu suốt mấy ngày qua.

 

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng bước chân qua lại cuối cùng cũng đi xa. Thiển Linh thở phào nhẹ nhõm, đẩy đẩy Lộ Tiêu phía sau.

 

Lộ Tiêu vẫn ôm chặt cậu, như sợ buông tay ra thì người sẽ biến mất.

 

Thiển Linh bị bịt miệng, không nói được gì, mãi sau mới nhận ra khoảng cách giữa hai người hiện tại gần đến mức nào. Nhất là sau khi Lộ Tiêu đã tỏ tình với cậu. Tai Thiển Linh không ngừng nóng bừng, nhưng may là trong bóng tối không ai nhìn thấy.

 

Toàn bộ khung bình luận đều là những lời trêu chọc.

 

— Hời ơi !!! Thằng cha yêu râu xanh đến rồi kìa ...
— Ôi ôi...vừa gặp đã "húp" con người ta rồi !
— Ôm đủ chưa vậy trời. Hên là em bé nhà tôi hiền đó !!

 

...

 

Thiển Linh sợ những dị tộc kia quay lại, chỉ đành hé miệng, cắn một cái vào lòng bàn tay Lộ Tiêu.

 

"A."

 

Lộ Tiêu kêu đau, mới giật mình buông lỏng tay. Thiển Linh bị hắn ôm chặt có chút bực mình nói: "Anh còn muốn ôm đến khi nào?"

 

Mặt Lộ Tiêu nóng bừng và ngại ngùng. Người mà hắn ngày đêm nghĩ đến, cuối cùng cũng gặp lại, lại bị mùi hương làm cho đầu óc choáng váng, say mê đến suýt quên cả việc chính.

 

Sau khi Thiển Linh đứng dậy, quần áo trên người đều bị lực tay của Lộ Tiêu ép ra nếp nhăn. Lộ Tiêu có chút chột dạ, tầm mắt dời đến vật không rõ trong tay cậu.

 

"Đây là cái gì vậy?"

 

Thiển Linh kể lại suy đoán của mình. "Em định mang nó ra ngoài, tìm hiểu cấu trúc của nó, sau đó sẽ dễ giải quyết hơn."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.