Lộ Tiêu khẽ gật đầu.
Hắn thầm nghĩ, cho dù thứ này là gì thì đặt vào tay Hạ Tư cũng chẳng hề sai lầm. Hắn nhận lấy ống thủy tinh xanh biếc từ tay Thiển Linh, nhẹ tựa như chẳng có chút trọng lượng nào. Trong khi đó, cậu mới thở phào như vừa gỡ được gánh nặng khỏi vai. Nơi này không thể nấn ná, họ phải tìm đường thoát thật nhanh.
Một tay Lộ Tiêu siết chặt ống thủy tinh, tay kia vươn về phía Thiển Linh.
Cậu khựng lại, ngập ngừng nói: "Không cần đâu, em tự đi được."
Nhưng Lộ Tiêu chẳng hề để tâm. Bàn tay hắn khẽ lật, bao trọn lấy bàn tay cậu. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn lập tức truyền sang, vững chãi đến mức gần như chẳng cho cậu cơ hội từ chối.
"Ở đây tối lắm, dễ lạc đường." Giọng hắn khàn trầm, vừa kiêu ngạo vừa đầy chắc nịch. "Anh đã phải vượt qua bao nhiêu thứ mới tìm được em... Lần này, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để lạc mất em thêm một lần nào nữa."
Từng chữ của Lộ Tiêu đều mang theo sự kiêu ngạo đầy tự tin. Thiển Linh thoáng ngẩn người, vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy khoảng cách. Bởi cậu biết mình sẽ chẳng bao giờ có được sự kiên định ấy.
Cậu khẽ gật đầu, đáp nhẹ: "Vậy... làm phiền anh rồi."
Ngay khoảnh khắc ấy, tim Lộ Tiêu nhói lên một cách dữ dội. Hắn chỉ muốn kéo người trước mặt vào lòng, nói cho cậu biết mình đã nhớ nhung đến thế nào. Từng ngày, từng giờ, gương mặt ấy cứ lặp đi lặp lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920559/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.