Lộ Tiêu khẽ gật đầu.
Hắn thầm nghĩ, cho dù thứ này là gì thì đặt vào tay Hạ Tư cũng chẳng hề sai lầm. Hắn nhận lấy ống thủy tinh xanh biếc từ tay Thiển Linh, nhẹ tựa như chẳng có chút trọng lượng nào. Trong khi đó, cậu mới thở phào như vừa gỡ được gánh nặng khỏi vai. Nơi này không thể nấn ná, họ phải tìm đường thoát thật nhanh.
Một tay Lộ Tiêu siết chặt ống thủy tinh, tay kia vươn về phía Thiển Linh.
Cậu khựng lại, ngập ngừng nói: "Không cần đâu, em tự đi được."
Nhưng Lộ Tiêu chẳng hề để tâm. Bàn tay hắn khẽ lật, bao trọn lấy bàn tay cậu. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn lập tức truyền sang, vững chãi đến mức gần như chẳng cho cậu cơ hội từ chối.
"Ở đây tối lắm, dễ lạc đường." Giọng hắn khàn trầm, vừa kiêu ngạo vừa đầy chắc nịch. "Anh đã phải vượt qua bao nhiêu thứ mới tìm được em... Lần này, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để lạc mất em thêm một lần nào nữa."
Từng chữ của Lộ Tiêu đều mang theo sự kiêu ngạo đầy tự tin. Thiển Linh thoáng ngẩn người, vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy khoảng cách. Bởi cậu biết mình sẽ chẳng bao giờ có được sự kiên định ấy.
Cậu khẽ gật đầu, đáp nhẹ: "Vậy... làm phiền anh rồi."
Ngay khoảnh khắc ấy, tim Lộ Tiêu nhói lên một cách dữ dội. Hắn chỉ muốn kéo người trước mặt vào lòng, nói cho cậu biết mình đã nhớ nhung đến thế nào. Từng ngày, từng giờ, gương mặt ấy cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ. Gương mặt mong manh, sạch sẽ, đôi mắt đẫm nước ngước nhìn hắn giữa lũ quái vật gớm ghiếc. Cậu khóc, run rẩy gọi tên hắn, giọng khản đặc van xin: "Đừng bỏ rơi em." Và mỗi lần hắn đưa tay ra, đổi lại chỉ là khoảng không lạnh lẽo.
Bàn tay Lộ Tiêu siết chặt cổ tay cậu, như để chắc chắn đây không phải mộng ảo. Ánh mắt Thiển Linh chạm vào vẻ mặt khác thường kia, cậu khẽ thì thầm, không biết là để an ủi ai nhiều hơn: "Đừng sợ nhé anh."
Lời ấy kéo hắn khỏi cơn ám ảnh.
Lộ Tiêu khẽ đáp:"Ừ... anh không sợ."
Kể từ khi bị ép đặt chân vào cái nền tảng phát sóng trực tiếp kỳ quái này, Lộ Tiêu luôn phải đơn độc chống chọi. Hắn đã đối mặt với vô số gương mặt ghê tởm, những kẻ sẵn sàng phản bội, bán rẻ tất cả để sống sót. Trong mắt hắn, kẻ yếu đuối chẳng đáng để tồn tại.
Thế nhưng, Thiển Linh thì khác.
Cậu gầy gò, mong manh như chỉ cần một cái bóp mạnh cũng có thể tan vỡ. Vậy mà trong sự vụng về ấy, cậu vẫn cố chấp giữ lấy ranh giới và sự kiên định của riêng mình. Cậu lương thiện đến mức khiến người ta vừa buồn cười vừa chua xót, trong sáng đến mức không thuộc về thế giới này. Giữa cậu và sự tàn khốc ngoài kia, giống như đêm tối và ban ngày — không thể hòa trộn, nhưng lại càng rực rỡ khi đặt cạnh nhau.
Hắn sống trong bùn lầy dơ bẩn, chẳng buồn để tâm đến sự xói mòn của bóng tối trên cơ thể mình. Mọi thứ quanh hắn đều mục nát, hôi thối, chẳng còn chút sức sống nào. Hắn vốn đã quen với điều đó.
Nhưng sự xuất hiện của Thiển Linh lại như ánh ban ngày ấm áp, sạch sẽ, không vướng bụi trần. Bị ánh sáng ấy chiếu rọi, mắt Lộ Tiêu cay xè, nhưng hắn vẫn tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là lớp ngụy trang giả dối. Con người đều tham lam, đều dơ bẩn.
Thế nhưng, trong quá trình ở bên nhau, hắn mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào. Kẻ có vẻ ngoài mảnh mai xinh đẹp kia căn bản không biết ngụy trang là gì. Mọi cảm xúc đều lồ lộ trên gương mặt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu sự ngây thơ của cậu. Ngay cả khi đối mặt với những sinh vật ngoài hành tinh ở phe đối địch, cậu vẫn kiên nhẫn, vẫn một lần rồi lại một lần nở nụ cười, cẩn thận nhắc nhở chúng trong lúc cứu viện, cuối cùng lại tự mình kiệt sức mà ngã xuống.
Còn Lộ Tiêu, đã không thể cứu vãn được nữa.
Hắn đã say mê ánh sáng ban ngày ấy. Đêm tối và ban ngày vốn định sẵn sẽ bị thời gian chia cắt, nhưng hắn không cam tâm. Hắn muốn chiếm lấy thứ ánh sáng chói lọi ấy, từng chút một, hết lần này đến lần khác. Dù là vô ích, dù chẳng thấy điểm kết thúc, hắn vẫn kiên định lựa chọn bảo vệ cậu mãi mãi.
Thiển Linh không biết hắn đang nghĩ gì. Toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào môi trường xung quanh. Một khi bị những sinh vật ngoài hành tinh phát hiện trong phi thuyền, khả năng thoát ra gần như bằng không.
Vậy mà Lộ Tiêu vẫn đi trước một bước, nắm lấy tay cậu, kéo cậu giấu vào phía sau một cây cột hẹp. Miệng Thiển Linh vừa định bật ra tiếng kêu thì đã bị bàn tay hắn chặn lại.
Khoảng cách gần đến mức gần như mặt đối mặt, hai người bị ép sát vào nhau, ở giữa chỉ ngăn cách bằng một ống thủy tinh trơn lạnh. Đúng lúc đó, Thiển Linh mới nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đến gần. Rất nhẹ, nếu không phải hắn hành động trước, cậu e là chẳng thể phát hiện ra.
Đây có lẽ chính là sự khác biệt.
Khi tiếng bước chân càng lúc càng rõ, Lộ Tiêu siết chặt vòng tay qua eo cậu, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn. Đầu mũi hắn gần như dán vào má cậu. Thiển Linh không dám thở mạnh, giữ nguyên tư thế mờ ám ấy, toàn thân căng chặt. Xung quanh dường như đều nóng bức, chỉ có ống thủy tinh lạnh lẽo kẹp giữa hai người.
May mắn thay, con quái vật kia chỉ đi ngang qua, không dừng lại ở vị trí của họ. Tiếng bước chân dần dần xa khỏi. Hắn mới chậm rãi buông tay ra.
Thiển Linh thở ra một hơi dài, trán vô lực tựa lên vai hắn, đôi chân gần như không còn sức đứng. Toàn thân cậu căng thẳng đến mức run rẩy.
Lộ Tiêu khẽ cúi xuống, giọng khàn trầm, hơi thở nóng hổi phả lên gò má: " Ổn chứ em?"
Thiển Linh gật đầu, mệt nhọc đáp: "Ừm...em vẫn chịu được. Chúng ta mau đi thôi ! "
Từ đó về sau, mỗi lần quái vật xuất hiện, Lộ Tiêu đều kịp thời kéo cậu né sang một bên. Thiển Linh dần quen với nhịp điệu này, đến khi quá mệt mỏi thì mặc kệ, trực tiếp ngả người vào lồng ngực hắn. Trên người cậu vương lấy hơi ấm cao hơn bình thường, vành tai cũng nóng bừng, mỏng manh như một con rối tuyệt đẹp.
Trái lại, Lộ Tiêu không hề tỏ ra mệt mỏi. Ngược lại, hắn bình thản tận hưởng từng lần đến gần, thậm chí trong lòng còn nảy sinh một ý nghĩ xấu xa: ước gì con đường này kéo dài mãi mãi.
Thế nhưng, cuối cùng cả hai vẫn tiến gần tới lối ra. Phi thuyền đã cạn kiệt năng lượng, trước cửa lớn, một đám quái vật đông nghịt lặng lẽ chờ đợi. Chúng không tấn công, chỉ đứng đó, như thể đợi một mệnh lệnh.
— Với chỉ hai người, làm sao thoát ra được?
"Cầm lấy."
Lộ Tiêu đột ngột đưa ống thủy tinh trong tay cho cậu. Hình ảnh quen thuộc lóe lên trong đầu Thiển Linh: anh từng một mình chống lại lũ quái vật để giữ cậu an toàn.
"Không được!" Thiển Linh lắc đầu, giọng khàn đi. "Em sẽ đi cùng anh. Chúng không làm hại em... anh cầm cái này, tìm cách thoát ra ngoài."
Lộ Tiêu thoáng khựng lại, rồi bật cười nhỏ, dường như nhận ra cậu đã hiểu lầm.
"Lo cho anh sao ?"
Thiển Linh gật đầu.
Khóe môi hắn cong lên, nụ cười tùy tiện mà bất cần. Cậu cau mày, chẳng hiểu trong tình huống này còn có gì đáng cười.
Một bàn tay ấm áp đặt l*n đ*nh đầu, xoa nhẹ mái tóc rối.
Lộ Tiêu trầm giọng: "Em quên rồi sao? Anh rất mạnh mà."
Chưa kịp phản ứng, phía sau vang lên một tiếng nổ chấn động. Trong nháy mắt, Lộ Tiêu kéo mạnh cậu vào vòng tay, gói gọn trong lồng ngực vững chãi. Sóng xung kích bị chặn lại hoàn toàn, chỉ còn khói thuốc súng mịt mù tỏa ra.
Trong mảng trắng xóa ấy, hắn cúi đầu, giọng chắc nịch: "Đi nhé em. Chúng ta cùng về nhà."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.