🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi Mục Tùng Miễn dẫn nhân viên khách sạn mở cửa phòng, vừa vào liền nhìn thấy Thẩm Trì Uyên bị gã đàn ông hung hãn đá một cú nặng nề.

Cơn giận lập tức bốc lên đầu, tin tức tố uy áp từ người anh trào ra, mạnh mẽ ập thẳng vào gã đàn ông kia.

Trong chớp mắt, gã bị ép nằm rạp xuống sàn, thở hổn hển như một con giun đất, muốn thoát ra khỏi sự đè nén nhưng hoàn toàn bất lực.

Loại tin tức tố uy áp này sớm đã bị quốc gia hạn chế, nhưng vẫn còn một số ít Alpha thuộc thế gia đại tộc có khả năng sử dụng. Họ vốn không cần dùng uy áp để khiến người khác sợ hãi, vì bản thân đã mang khí chất đủ khiến người thường không dám đến gần. Nhưng lần này, Mục Tùng Miễn thật sự tức giận.

May là anh vẫn còn kiểm soát được phạm vi ảnh hưởng, không khiến những người xung quanh chịu liên lụy.

Nhân viên khách sạn vốn chỉ định mở cửa, không ngờ vừa vào đã thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi đến mức tay run run lấy điện thoại ra định gọi báo cảnh sát.

Mục Tùng Miễn nhanh chóng bước đến ôm lấy Thẩm Trì Uyên đang lảo đảo, nhẹ giọng hỏi: "Sao rồi? Em có sao không?"

Thẩm Trì Uyên sững sờ trong vòng tay anh một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của Mục Tùng Miễn rồi lắc đầu: "Tôi không sao."

Lúc này Mục Tùng Miễn mới nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Trì Uyên từ từ đứng dậy, nghiêng người nhìn người phụ nữ đang nằm thở dốc trên sàn, rồi lại quay sang hỏi Mục Tùng Miễn: "Anh đã báo cảnh sát chưa?"

"Rồi. Cả xe cấp cứu cũng gọi luôn rồi," Mục Tùng Miễn gật đầu.

Thẩm Trì Uyên gật đầu, ánh mắt lần nữa rơi xuống người phụ nữ kia, ánh nhìn có phần phức tạp.

Mục Tùng Miễn không nói gì thêm, đây là chuyện riêng của Thẩm Trì Uyên, anh để cậu tự mình giải quyết.

Lâm Tiêu vốn định lén lút chuồn đi lúc không ai để ý. Nhưng không ngờ Mục Tùng Miễn như mọc thêm đôi mắt sau lưng, vừa thấy hắn nhúc nhích liền lập tức bảo nhân viên khách sạn đóng cửa lại.

Lâm Tiêu hết cách, đành lén lút ngồi xổm về chỗ cũ, cầu nguyện không ai chú ý đến mình – dù sao hắn cũng chỉ là pháo hôi, chẳng làm được chuyện gì lớn.

Muộn An sau khi quay clip gã đàn ông kia, thấy hắn nằm bất động trên sàn liền vội vã chạy đến đỡ người phụ nữ dậy.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Người phụ nữ định lắc đầu nói không sao, nhưng vừa mở miệng đã ho ra đờm lẫn máu.

Dù trong ký ức của Thẩm Trì Uyên, bà không hề bảo vệ cậu, thậm chí mặc kệ để cậu bị vứt bỏ, nhưng khoảnh khắc bà xông ra chắn trước mặt cậu lại khiến cậu không thể làm ngơ. Cậu nhắc bà: "Lát nữa đi theo xe cấp cứu kiểm tra đi."

Người phụ nữ nhìn cậu, ánh mắt đầy lưu luyến, sau đó gật đầu.

Hai người nhìn nhau, nhưng không ai biết nên mở lời thế nào.

Gã đàn ông dưới sàn vẫn đang giãy giụa, cố phát ra tiếng gọi người phụ nữ đến cứu gã. Nhưng Mục Tùng Miễn nhanh chóng phát hiện, lập tức tăng thêm áp lực uy áp, khiến đối phương câm nín hoàn toàn.

Muộn An lén đánh giá Thẩm Trì Uyên – "Anh trai tiện nghi" này so với trên TV còn đẹp trai hơn nhiều.

Thẩm Trì Uyên cũng đang quan sát cậu bé. Khi thấy khuôn mặt tái nhợt và thân hình gầy gò của Muộn An, cậu đột nhiên không thể ghét nổi.

Dù nguồn gốc mọi chuyện là vì sự tồn tại của Muộn An, nhưng rõ ràng cậu bé cũng không sống tốt. Nếu như bản thân không gặp được Thẩm Ngôn, e rằng cũng chẳng khá hơn là bao.

Nghĩ đến đó, Thẩm Trì Uyên thu ánh mắt về, dựa vào tay Mục Tùng Miễn để ngồi xuống sofa.

Cú đá ban nãy đau đến mức cậu chỉ có thể ngồi thẳng lưng, không dám dựa vào đâu.

Mục Tùng Miễn thấy dáng vẻ cậu không ổn, lập tức lo lắng hỏi: "Chỗ nào đau à?"

Thẩm Trì Uyên định lắc đầu, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lo lắng của anh, đành thành thật: "Phía sau lưng, là chỗ bị đá khi nãy... đau lắm."

Mục Tùng Miễn cau mày, định vén áo cậu lên kiểm tra.

Thẩm Trì Uyên xấu hổ, cố giãy giụa ngăn lại. Trước mặt bao nhiêu người, cậu thật sự không muốn cởi áo, mặt cũng ửng đỏ lên.

Mục Tùng Miễn nhanh chóng hiểu ý, quay đầu ra sau ra lệnh cho nhân viên khách sạn: "Tìm thứ gì đó trói người này lại, giao cho cảnh sát sau."

Nhân viên lập tức gật đầu, lục dưới sofa ra được một cái dây lưng màu đen, dùng kỹ thuật cao siết chặt gã đàn ông như gói bánh chưng, cuối cùng còn buộc thêm nơ con bướm rất có tâm.

Sau khi trói xong, thấy gã không giãy giụa được nữa, Mục Tùng Miễn mới triệt tiêu uy áp. Anh chuẩn bị đưa Thẩm Trì Uyên vào phòng kiểm tra vết thương.

Nhưng vừa xoay người, liền thấy Lâm Tiêu đang lén lút nhấc chân định trốn.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Trông chừng những người trong phòng. Trừ người phụ nữ trên sofa và cậu thiếu niên kia, không ai được phép rời đi. Nếu cảnh sát tới mà thiếu người, hậu quả tự chịu."

Người phục vụ chưa từng thấy tình huống nào như vậy, chỉ biết liên tục gật đầu, sau đó lùi về phía cửa, đứng thành tư thế canh gác như bảo vệ.

Mục Tùng Miễn hài lòng gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu lập tức cúi đầu xấu hổ, lặng lẽ ngồi xổm lại chỗ cũ.

Thẩm Trì Uyên thì hoàn toàn không để tâm đến tình hình bên ngoài, bởi vì lúc này lưng cậu đau đến mức không chịu nổi.

Truyện chỉ edit tại wattpad Laomieungungoc

Người phụ nữ ngồi yên trên sofa, ánh mắt vẫn dõi theo bóng hai người Mục Tùng Miễn và Thẩm Trì Uyên đi vào trong phòng.

Muộn An thấy mẹ mình nhìn chằm chằm vào Thẩm Trì Uyên – người mà cậu mới biết là anh trai ruột – thì do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói:

"Mẹ... nếu lo lắng thì có thể vào xem một chút."

Người phụ nữ thu ánh mắt về, nhìn y rồi lắc đầu:

"Không cần... Bây giờ nó sống rất tốt rồi."

Muộn An gật đầu.

Người phụ nữ lại nói tiếp:

"Yên tâm đi, lần này chúng ta sẽ rời đi, sống cuộc sống của riêng mình."

Muộn An không nói gì, chỉ cúi đầu.

Người phụ nữ khẽ vỗ lên đầu cậu:

"Đừng lo. Mẹ sẽ luôn ở bên con. Còn nó..."

Bà mỉm cười, giọng dịu dàng:

"Nó đã sống rất tốt rồi, không cần mẹ nữa."

Muộn An hít một hơi thật sâu, sau đó vùi đầu vào lòng mẹ.

Người phụ nữ đau đến khẽ kêu một tiếng, nhưng vẫn không đẩy y ra, ngược lại còn đưa tay ôm lấy.

Muộn An rầu rĩ nói:

"Xin lỗi mẹ, con không cố ý..."

Người phụ nữ mỉm cười:

"Không sao đâu."

Bên trong phòng, Mục Tùng Miễn nhìn hai chiếc giường bừa bộn mà cau mày, vẻ mặt chán ghét. Anh chọn tấm chăn trông có vẻ sạch sẽ nhất, trải ngay ngắn lên giường.

"Leo lên đi, để anh xem lưng em thế nào."

Thẩm Trì Uyên gật đầu, nằm sấp lên giường, nhắm mắt lại.

Mục Tùng Miễn nhẹ nhàng kéo áo cậu lên. Đập vào mắt là một mảng lớn da đỏ ửng, khiến anh xót xa đến mức suýt thốt ra tiếng chửi thề.

Anh đưa tay ấn nhẹ vào vùng bị đỏ:

"Cảm giác thế nào?"

Thẩm Trì Uyên vẫn nhắm mắt:

"Đau... còn hơi ngứa."

Mục Tùng Miễn đổi sang chỗ khác, tiếp tục ấn:

"Còn chỗ này?"

"Cũng đau, còn đau hơn chỗ lúc nãy."

Mục Tùng Miễn nhíu mày, đưa tay ấn vào hai bên theo góc xảo, hỏi tiếp:

"Vậy còn đây?"

Thẩm Trì Uyên bật cười:

"Ha ha ha, ngứa quá!"

Mục Tùng Miễn nhẹ nhàng thở phào:

"Không đau là tốt rồi, chỉ là trầy da thôi. Về bôi thuốc sát trùng vài hôm là khỏi."

Thẩm Trì Uyên ngồi dậy, kéo áo xuống, gật đầu:

"Bác sĩ Mục, anh có thể giữ bí mật giúp tôi không? Đừng nói với ba tôi. Tôi sợ ông lo lắng."

Mục Tùng Miễn gật đầu:

"Được."

Anh thầm nghĩ: dù mình không nói, với tính cách của Thẩm Ngôn thì sớm muộn gì cũng đoán ra.

Thẩm Trì Uyên chỉnh lại quần áo, rồi hỏi:

"Bác sĩ Mục, sao anh tới nhanh vậy?"

Mục Tùng Miễn mỉm cười:

"Vì anh biết em nhất định sẽ ra ngoài giải quyết chuyện này, nên đã chú ý đến địa chỉ trong video, đứng chờ bên ngoài."

Thẩm Trì Uyên gật đầu:

"Thì ra là vậy."

Mục Tùng Miễn lại hỏi:

"Vậy em định xử lý những người bên ngoài thế nào?"

Thẩm Trì Uyên trầm ngâm một lúc, rồi đáp:

"Công khai chuyện của hắn lên mạng, còn mẹ tôi... tôi sẽ đưa cho bà ấy một khoản tiền, coi như cảm ơn vì đã sinh ra tôi."

Dù sao, cậu cũng nên cảm ơn bà ấy đã cho cậu đến thế giới này. Chỉ vậy thôi, không hơn.

Mục Tùng Miễn gật đầu, đây là chuyện của Thẩm Trì Uyên, cậu quyết định là được.

"Nếu vậy, anh sẽ chuẩn bị tài liệu cần thiết cho em."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ Mục."

Hai người ngồi lại trong phòng một lúc thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cả hai nhìn nhau rồi cùng đứng dậy bước ra.

--------------------------------------------

Bên ngoài, người phục vụ vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu – người đang rón rén nhích lại gần cửa. Gã đàn ông bị trói thì nằm bất động trên sàn như thể kiệt sức hoàn toàn.

Khi thấy Mục Tùng Miễn bước ra, mắt người phục vụ sáng lên.

"Có thể mở cửa rồi, cảnh sát tới," Mục Tùng Miễn nói.

Người phục vụ gật đầu liên tục, nhanh chóng mở cửa.

Cảnh sát vừa vào, thấy tình hình bên trong thì hơi sững người, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Sau khi nghe Mục Tùng Miễn trình bày sơ bộ sự việc, họ lập tức kéo gã đàn ông dưới sàn dậy và áp giải đi. Dù gã cố vùng vẫy vài cái lấy lệ, nhưng do đã tiêu hao hết thể lực, chẳng còn sức phản kháng.

Lâm Tiêu cũng bị cảnh sát dẫn đi cùng, vì hắn là một trong những kẻ gây ra chuyện này.

Người phụ nữ và Muộn An thì không bị bắt. Sau khi thẩm vấn xong, cảnh sát cho họ rời đi, còn dặn nếu cần có thể tìm đến để hỗ trợ làm thủ tục ly hôn.

Người phụ nữ gật đầu, nói sẽ liên hệ sau, nhưng hiện tại cần nghỉ ngơi một thời gian.

Sau khi tiễn cảnh sát, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Trì Uyên, Mục Tùng Miễn, người phụ nữ và Muộn An – bốn người.

Thẩm Trì Uyên đứng đó, nhìn người phụ nữ mà không biết nên nói gì. Cậu im lặng rất lâu, cuối cùng quay sang nắm tay Mục Tùng Miễn, định cùng anh rời đi.

Người phụ nữ không ngăn cản. Nhưng ngay khi Thẩm Trì Uyên mở cửa bước ra, bà bỗng lên tiếng:

"Xin lỗi..."

Thẩm Trì Uyên khựng lại, nhưng không quay đầu, tiếp tục bước đi.

Ánh mắt người phụ nữ dần ảm đạm. Muộn An cũng cúi đầu đi theo Thẩm Trì Uyên, nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi – vì sự tham lam trước đây của mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.