Khoảng 8 giờ sáng, Ngụy Chỉ mới thức dậy.
Trong bữa tiệc tối hôm qua, cô đã nói với mọi người rằng sáng hôm sau sẽ xin nghỉ để đến bệnh viện lấy thuốc cho mẹ.
“Đúng lúc anh cũng cần gọi cho giám đốc tài chính để xác nhận công việc, anh sẽ nói giúp em,” Quý Kì Côn cười nói.
8 giờ, cô ra khỏi nhà, ghé qua bưu cục gửi chiếc túi vừa bán tối qua, rồi đến Bệnh viện Nhân dân lớn nhất thành phố.
Thuốc Imatinib không nằm trong danh mục bảo hiểm y tế, mỗi lần mua đều phải trả giá gốc.
Khoản vay online vừa mới trả xong lại bị rút ra, thứ duy nhất tăng lên chỉ là tiền lãi.
Xong xuôi việc lấy thuốc đã gần 10 giờ, Ngụy Chỉ không dám chần chừ, lập tức đến phòng trưng bày.
Các đồng nghiệp trong phòng tài chính đã vào vị trí làm việc. Sau khi chào hỏi qua loa, Ngụy Chỉ vội vã mở máy tính, bắt tay vào công việc của mình.
Hai tiếng sau, thủ quỹ Tiểu Thái và kế toán kho lần lượt rời bàn làm việc đi ăn trưa. Quản lý tài chính mũm mĩm đi sau cùng, vừa cười vừa hỏi: “Chưa đi ăn cơm à?”
Ngụy Chỉ ngẩng đầu đáp: “Em còn một chút nữa là xong rồi, quản lý Lý cứ đi ăn trước đi ạ.”
Sau khi quản lý rời đi, Ngụy Chỉ tranh thủ thời gian bù đắp khối lượng công việc đã lỡ mất trong buổi sáng.
Vì thường xuyên phải xin nghỉ để đi bệnh viện, nhờ có mối quan hệ với Quý Kì Côn nên quản lý luôn đồng ý ngay. Thế nhưng, trong lòng Ngụy Chỉ luôn cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-ca-heo-bien-chim-dan/2889527/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.