Ngụy Chỉ nhân khoảnh khắc ấm áp này, ngước đôi mắt ngấn lệ lên, cầu khẩn nhìn Quý Kì Côn.
“Chúng ta có thể tổ chức hôn lễ sớm hơn được không?”
Quý Kì Côn không có phản ứng gì lớn, thậm chí không hề tỏ ra ngạc nhiên.
“Tại sao?” Anh hỏi.
“Em muốn nhanh chóng trở thành người một nhà với anh.”
Quý Kì Côn nhìn vào mắt cô, một lúc sau, anh mỉm cười lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.
“Được.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Quý Kì Côn, Ngụy Chỉ thở phào nhẹ nhõm. Cô tiếp tục nép vào lòng anh như một chú chim nhỏ, cho đến khi anh chủ động buông tay, cô mới đứng thẳng dậy, lấy tay lau đi những giọt lệ trên mặt.
Quý Kì Côn lấy vài tờ khăn giấy từ bàn ăn, tự tay lau khô những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt cô.
“Em thật là một người tốt.”
Ngụy Chỉ ngước nhìn anh, đôi mắt chưa khô lệ trong veo như một chú nai tơ.
“Em… tốt bụng?”
“Vì tốt bụng, nên mới không đành lòng từ chối người nhà,” anh khẽ nói. “Anh đã sớm nhận ra người nhà của em chỉ đang lợi dụng em, nhưng thân phận của anh không tiện nói gì. Cũng tại anh thật ngốc, vì những lo lắng này mà để em bị họ làm tổn thương.”
Quý Kì Côn vừa lau nước mắt cho cô, vừa dịu dàng nói:
“Sau này anh sẽ bảo vệ em, em chỉ cần dựa vào anh là đủ rồi.”
Ánh trăng lạnh lẽo từ khung cửa kính lớn rộng thênh thang rọi vào, khuôn mặt anh được bao phủ bởi một lớp ánh sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-ca-heo-bien-chim-dan/2889529/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.