“Em tự về được chứ?” Quý Kì Côn nắm chặt vô lăng, cười nói với cô. “Anh phải đến phòng trưng bày xử lý chút việc, xong việc anh sẽ về. Chúng ta cùng ăn cơm tối nhé.”
Quý Kì Côn hôn lên má cô, rồi cho cô xuống xe ngay trước cổng khu chung cư.
Ngụy Chỉ nhìn theo chiếc Bentley Bentayga khuất dần, không vội vào khu chung cư mà ngồi xuống bên bồn hoa ngoài cổng.
Cô lại lấy tập tài liệu trong túi giấy kraft ra xem, nhưng nhìn thế nào cũng không hiểu được.
Bất đắc dĩ, cô lấy điện thoại ra, gọi một số đã lâu không liên lạc, là số điện thoại của Vương Lâm.
Điện thoại chỉ đổ chuông một tiếng đã được nhấc máy. Giọng nói ngạc nhiên và vui mừng của Vương Lâm vang lên ngay sau đó, khiến Ngụy Chỉ hình dung ra khuôn mặt đầy niềm vui và lo lắng của bà trong cửa hàng tạp hóa.
“Khoản vay trực tuyến của mẹ và ông ta bây giờ còn nợ bao nhiêu?” Ngụy Chỉ gạt bỏ những hình ảnh trong đầu, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Sao con đột nhiên hỏi chuyện này?” Vương Lâm do dự.
“Trả lời câu hỏi của con, nếu không con sẽ cúp máy.”
Lời đe dọa của Ngụy Chỉ vừa dứt, Vương Lâm vội vàng đưa ra câu trả lời.
“Là hơn 400.000 … Khoảng hơn 400.000 nhân dân tệ. Mỗi người nợ hơn 200.000 nhân dân tệ.”
Qua giọng nói thiếu tự tin của bà, có thể thấy kể từ khi quá hạn, hai người họ đều đã lâu không còn kiểm tra thông tin khoản vay của mình nữa.
Trong vài năm qua, theo trí nhớ của Ngụy Chỉ, cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-ca-heo-bien-chim-dan/2889531/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.