Sáu tiếng sau khi sự việc xảy ra, Ngụy Chỉ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trên chiếc ghế dài ở cạnh cửa sổ, Ngụy Sam ngồi ôm đầu, trông vô cùng tiều tụy. Còn trên một chiếc ghế dài khác, Quý Kì Côn ngồi với vẻ mặt bình thường. Cô để ý thấy anh không còn mặc bộ đồ ở nhà như lúc cô ra ngoài, mà đã khoác lên mình một bộ vest lịch sự, chỉnh tề.
Trước mắt cô chợt hiện lên hình ảnh anh nhận được thông báo của cảnh sát, không vội vàng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
“Tiểu Chỉ.” Anh đứng dậy đi về phía cô, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.
Một bóng người nhanh hơn đã xông đến trước mặt anh, vồ lấy cô như một con thú điên dại.
Hai người cảnh sát phản ứng nhanh chóng, mỗi người một bên kẹp chặt tay Ngụy Sam.
“Đồ phá của, đồ sao chổi! Sao không phải mày chết đi, sao không phải mày chết đi!” Ngụy Sam gào lên trong cơn kích động.
“Đủ rồi! Đây là đồn công an, ông nghĩ đây là đâu?!” Tiểu Trần quát.
“Con trai tôi! Con trai duy nhất của tôi!” Ngụy Sam đập đùi, khóc lóc ngồi sụp xuống. “Con cháu duy nhất của nhà họ Ngụy chúng tôi! Cảnh sát à, làm ơn, nhất định phải tìm thấy con trai tôi.”
Nước mắt Ngụy Chỉ chảy ra, cô ngồi xuống, cố gắng an ủi Ngụy Sam: “Bố, con xin lỗi...”
“Cút!” Ngụy Sam gạt tay cô ra, đôi mắt già nua ngấn lệ đầy giận dữ trừng mắt nhìn cô. “Đều là do mày tự mình hại chết em trai mày!”
Tiểu Trần không thể chịu đựng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-ca-heo-bien-chim-dan/2889544/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.