Ngoài phòng, trong viện, một đống tuyết đọng gây áp lực lên cành cây, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Thật nhỏ bé.
Truyền đến lỗ tai ta, lại là âm thanh tuyên truyền giác ngộ.
Ngày xưa, khi nói chuyện phiếm với Thôi Oanh Oanh, đã từng để lộ một chuyện cho ta.
Tinh quái kiêng kỵ nhất là phàm nhân hỏi thăm nguyên hình của bọn họ, trừ phi là bại lộ ngoài ý muốn, nếu không chỉ có người thân cận nhất mới có thể biết được nguyên hình của bọn họ.
Tự Diệu đã coi ta trở thành người thân cận nhất của mình rồi ư?
Thấy ta thật lâu không nói gì, Tự Diệu nhíu mày.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn không mở miệng trước, mà yên lặng chờ ta trả lời.
Ngọn nến trong phòng trộn lẫn mùi Long Tiên Hương, là một trong những của hồi môn khi ta gả vào phủ Xương Bình Hầu, mùi hương hỗn hợp từ bên cạnh bay tới đây, ta nhìn thấy bóng dáng của bản thân cùng với bóng dáng của Tự Diệu, chồng lên nhau trên giường đêm da gấu.
“Khó trách mỗi người đều nói, chỉ cần cùng có quan hệ với yêu quỷ tinh quái, đời này sẽ không thoát thân nổi…” Ta lẩm bẩm tự nói.
“Tỉ không muốn ư?” Tự Diệu hiểu lầm ý ta, nhẹ nhàng nhíu mày.
Ta lắc đầu: “Ta chỉ là… vừa sợ hãi vừa hưng phấn thôi.”
Phải có bao nhiêu may mắn mới có thể thoát ra khỏi vận mệnh làm heo chó được chiều chuộng?
Phải có bao nhiêu quả quyết, mới có thể chặt đứt hết thảy trần duyên ràng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-co-cay-gian-du-minh-lung/1670640/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.