15.
Mùa hè hoa sen nở, cuối thu hái ngó sen.
Nhưng hiện tại đã là thời tiết đầu mùa đông, lá sen đã từng mượt mà hiện tại chỉ còn cành khô, củ sen cũng bị thu mấy lần, nước cũng đã cạn, hồ sen có vẻ vô cùng lạnh lẽo rách nát.
Tối nay không có ánh trăng, ta hỏi mượn Hồng Nương viên dạ minh châu chiếu xuống mặt nước, bảo Khương Thục chờ ở bờ hồ, bản thân mình thúc giục nội đan, cởi bỏ váy ngoài xuống nước.
Tuy là có lực lượng nội đan của Tự Diệu, vừa chạm vào nước, ta đã cảm nhận được lạnh lẽo đến tận xương.
Rùng mình vài cái, ta cong lưng, sờ tay vào nước bùn.
Cắn răng chịu đựng sự ghê tởm, ta tiếp tục sờ soạng.
Tìm được nửa canh giờ, tranh cuộn bay tới bên cạnh ta, Hồng Nương líu lưỡi: “Nước này nhìn qua đã thấy lạnh, ngươi không lên nghỉ ngơi một chút sao?”
Ta rũ lông mi, kiên trì nói: “Tìm được Khương Viện rồi nghỉ.”
“Haizz, phàm nhân các ngươi.” Hồng Nương dừng lại một chút, dường như không biết phải nói gì với ta, “Nói mềm yếu cũng là mềm yếu, nói ngu dại cũng ngu dại.”
Đó là ngươi chưa thấy nhị tỉ…
Nếu là nhị tỉ của ta ở đây, đừng nói là nửa canh giờ, cho dù sờ soạng ở hồ sen cả ngày, nàng cũng phải tìm được Khương Viện mới thôi.
Tìm được nàng rồi, sau đó mang nàng đi.
Ta nhấp môi, không trả lời Hồng Nương.
Hồng Nương thấy không vui, tranh cuộn lại bay đi.
Cuối cùng, ta sờ soạng dưới đáy hồ, chạm vào một vật cứng.
Dựa vào xúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-co-cay-gian-du-minh-lung/1670668/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.