8. (Lời độc thoại của Trương Sinh) (10)
Ta họ Trương, các nhân sĩ ở kinh đô và vùng lân cận đều gọi ta là Trương Sinh hoặc là Trương tú tài.
Khi còn bé, ở quê nhà ta được coi là thần đồng.
Ba tuổi vỡ lòng, sáu tuổi đọc kinh, chín tuổi học làm thơ phú, mười hai tuổi thi thử trúng đồng sinh ở huyện, mười tám tuổi thi trúng tú tài ở phủ.
Thi hương ba năm mở một lần, sau khi thi hương, ta sẽ có thể trở thành cử nhân, thuận lợi làm quan dự bị, cá chép vượt Long Môn.
Nhưng ta cũng có phiền não của bản thân.
Sống trên đời này mười tám năm, ta cũng chưa từng chạm vào nữ nhân.
Tử rằng, “Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung, gần thì vô lễ, xa thì ghét bỏ.”
Thánh nhân nói đúng, chỉ cần liên quan tới nữ nhân, tiền đồ của người đọc sách sẽ bị chậm trễ.
Chí hướng của ta rất cao, ta muốn cưỡi ngựa lên đài, cố gắng quyền khuynh thiên hạ, làm sao có thể vì mùi son phấn mà dễ dàng nghỉ chân chứ?
Vì thế, khi ta mười lăm tuổi, bạn cùng trường mời ta đi thanh lâu uống rượu, ta từ chối.
Hoa lâu nữ tử có xuất thân phong trần, ngàn người cưỡi vạn người gối, ta chê bẩn.
Khi ta mười sáu tuổi, bà mối tới nhà, nói là con gái của Huyện uý, ta từ chối.
Huyện uý chẳng qua là tiểu lại nhỏ bé ở huyện nha, có thể trợ giúp ta nhất thời, lại không giúp ta được cả đời.
Con gái của hắn tuy là tay chân cần mẫn, nhưng chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-co-cay-gian-du-minh-lung/1670684/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.