Ta nhấm nuốt hai chữ Tự Diệu trong lòng, sau đó trịnh trọng mà giới thiệu bản thân.
“Ta là Lý Cẩn.”
Sau khi sai tì nữ dâng trà và điểm tâm, sau đó để Tự Diệu ngồi xuống, đơn giản nói chuyện việc nhà, ta đã biết tình huống đại khái về nàng.
Phụ thân của Tự Diệu là tiên sinh dạy học, mẫu thân của nàng là tú nương (6),chỉ không may ba năm trước ở Giang Nam có ôn dịch, đã cướp đi phụ thân của nàng. Năm nay Giang Nam lại lũ lụt, mẫu thân nàng c.h.ế.t đói.
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải ở bên đường bán mình chôn mẹ, lúc này mới được đồ cặn bã chó má dậu đổ bìm leo Tưởng Cửu Tư mang về Hầu phủ.
Ba đồng bạc, năm đấu gạo, đã đổi được một cô nương xinh đẹp như hoa.
Ta càng phỉ nhổ Tưởng Cửu Tư, lại không khỏi yêu thương đối với Tự Diệu.
Thật là một cô gái vô cùng đáng thương.
Trước kia chỉ thấy trưởng tỉ đáng thương, nhị tỉ đáng thương, bản thân đáng thương, nhưng hiện nay ta lại cảm thấy phụ nữ trên đời này đều có chỗ đáng thương.
Cũng không biết ta có thể làm được gì cho Tự Diệu đây?
Suy nghĩ một chút, ta nhẹ giọng mở miệng: “Tự Diệu, ngươi đã gả đến Hầu phủ thì ngươi là người của ta rồi. Nếu có muốn xiêm y trang sức, hay điểm tâm thoa vòng, nhất định phải nói với ta, ta ở trong phủ làm chủ một phần nội trợ, có thể ít nhiều nói chuyện được trước mặt hạ nhân. Đồ vật gì có thể làm được, ta sẽ cố hết sức để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-co-cay-gian-du-minh-lung/1670691/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.