Vết thương của Liễu Hạ Niên cũng không quá nặng, ở trong bệnh viện điều trị ba ngày là đã có thể thu dọn đồ đạc về nhà tịnh dưỡng. Nhưng Trần Mặc Nhiễm lại cảm thấy vết thương như thế còn không nặng, thì chẳng lẽ chết người mới có thể xem là bị thương nặng sao. Trong lòng nàng vẫn không thích lắm, cứ lải nhải muốn ở lại đây vài ngày nữa, nàng chỉ sợ Liễu Hạ Niên lại xảy ra chuyện gì nữa thôi.
Liễu Hạ Niên nói với nàng không có gì nghiêm trọng cả, ở bệnh viện rất phiền, nàng cũng muốn về nhà. Chủ yếu vì Liễu Hạ Niên không muốn thấy Trần Mặc Nhiễm cứ 6h sáng mỗi ngày phải đón giao thông công cộng chạy vào sớm với mình, tối ở lại đến hết giờ thăm bệnh mới về. Liễu Hạ Niên sợ Trần Mặc Nhiễm cứ như thế nữa thì mặt mày sẽ trở nên tiều tụy mất.
Người bệnh giường bên cạnh mở radio nghe kênh âm nhạc, tiếng nhạc phát ra kèm theo tạp âm rè rè, kênh đang phát nhạc ngoại quốc. Chiều nay vừa mới ăn cơm trong bệnh viện, thức ăn dở đến mức không nuốt nổi, Trần Mặc Nhiễm lại không biết nấu cơm, đành phải đi mua cơm hộp ở quán cơm bên cạnh về nhà mà ăn. Tay phải Liễu Hạ Niên đang tàn phế, Trần Mặc Nhiễm giống như nha hoàn nô tỳ, cầm muỗng lên, đút từng muỗng cho nàng ăn. Nàng ăn một miếng, Trần Mặc Nhiễm ăn một miếng, cảnh tượng ngọt ngào như thế kéo dài phải hơn nửa giờ mới giải quyết hết hộp cơm.
Trước kia khi học đại học thấy tình nhân người ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-cup-a-gap-cup-c/1727310/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.