🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Phong Tâm

Beta: Bảo Trân

Tàu cao tốc đến ga, hành khách lần lượt xuống xe.

Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ đã có người chăm sóc đặc biệt, cả hai bé đều rất ngoan ngoãn, xếp hàng cùng những người khác xuống tàu, không làm phiền đến Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao. Vừa đi, hai bé vừa ghé sát lại thì thầm với nhau.

Nói đến chỗ vui, nụ cười hai bé lại không giấu nổi.

“Cô Tinh Dao thích chú Mộ.” Nguyệt Nguyệt thì thầm vào tai Pudding Nhỏ.

“Chú Mộ cũng chỉ yêu mẹ Tinh Dao thôi.”

“Em yêu chị.”

“Chị cũng yêu em.”

“Ha ha.”

Mộ Cận Bùi nắm tay Quý Tinh Dao, cố ý giữ khoảng cách với hai bé.

Quý Tinh Dao cứ tưởng đến ga rồi thì Mộ Cận Bùi sẽ buông tay, ai ngờ đến khi ra khỏi ga anh vẫn nắm chặt, như thể buông tay ra là cô sẽ biến mất vậy.

Cô dùng móng tay nhẹ nhàng cào lên mu bàn tay anh, ra hiệu anh buông tay.

Mộ Cận Bùi chẳng hề để ý, ánh mắt dán chặt vào hai cô bé phía trước, đảm bảo chúng luôn trong tầm mắt của anh.

Quý Tinh Dao quay đầu nhìn anh, kính râm che hết mọi cảm xúc, cô không nhìn ra anh đang nghĩ gì. “Mộ Cận Bùi.”

“Ừ?”

Mộ Cận Bùi tháo kính râm ra, đặt thẳng lên sống mũi cô.

Quý Tinh Dao: “…”

Những lời định nói đều bị chiếc kính râm này làm cho lạc mất.

Hai cô bé đi phía trước tò mò quay lại.

Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm tay hai người đang nắm chặt, nghiêng đầu quan sát, cuối cùng cũng thấy rõ, rồi bắt chước Mộ Cận Bùi, đan mười ngón tay với Pudding Nhỏ.

Bàn tay mềm mại, ấm áp vừa đủ.

Hai bé nhìn nhau, làm mặt quỷ, rồi đồng loạt bật cười khúc khích.

Quý Tinh Dao không hiểu hai cô bé đang cười vì điều gì.

“Lời dạy bảo, lấy mình làm gương, hai câu này, em còn nhớ không?” Mộ Cận Bùi nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Tất nhiên là nhớ.

Trong phiên tòa, chính cô đã dùng hai câu đó để phản bác Hà Sở Nghiêu.

“Sao vậy?”

Mộ Cận Bùi: “Không có gì.”

Quý Tinh Dao cảm thấy khó hiểu, một lúc sau mới nhận ra, Mộ Cận Bùi dùng hai câu thành ngữ đó để biện minh cho việc anh cứ nắm tay cô mãi, vì muốn tạo một môi trường tràn đầy yêu thương cho bọn trẻ trưởng thành.

Hai cô bé lại hiếu động, bắt chước nhanh, giờ đã nắm tay nhau thật chặt.

Lý lẽ cùn của anh khiến cô không nói được gì.

Trước khi lên xe, Mộ Cận Bùi mới chịu buông tay Quý Tinh Dao.

Khoảnh khắc tay hai người rời nhau, cả hai đều cảm thấy không chỉ đôi tay trống rỗng mà cả trái tim cũng vậy.

Trong xe, ở hàng ghế sau, Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao mỗi người ngồi một bên, hai cô bé ngồi ở giữa.

Đầu thu, ở thị trấn nhỏ không cảm nhận được quá rõ rệt nhưng thời tiết đã dễ chịu hơn nhiều so với mùa hè oi ả.

Sân nhà họ Quý nằm trong khu phố cổ, mái ngói xanh, tường trắng, dòng sông nhỏ lấp lánh ánh sóng biếc. Đường đi bên cạnh, cỏ cây vẫn xanh tươi nhưng không còn đẫm sương như trước, cũng dần mất đi vẻ xanh tươi của mùa hè.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp vốn có của nơi đây.

Pudding Nhỏ ngơ ngác nhìn, “Mẹ ơi, nếu trời mưa, nơi đây chính là “Giang Nam mù sương”, đúng không?”

Quý Tinh Dao gật đầu, “Ừ, sang năm mẹ sẽ đưa con đến đây cảm nhận mùa mưa.”

Pudding Nhỏ khẽ cầu nguyện rằng mình có thể sống thêm một năm nữa, vì vậy hy vọng chữa lành càng lớn hơn. “Mẹ ơi, con muốn ngồi gần cửa sổ.”

Nguyệt Nguyệt cũng hào hứng, “Chú Bùi, cháu đổi chỗ với chú được không ạ?”

Thế là hai vị trí gần cửa sổ đều bị hai đứa trẻ chiếm, Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi lại ngồi cạnh nhau.

Cô biết anh chắc chắn sẽ nắm tay cô, lần này cô đã chuẩn bị trước, giấu tay vào túi áo. Rồi cô chạm vào một vật mát lạnh – đó chính là chiếc nhẫn anh đã đưa cho cô.

Mộ Cận Bùi để ý mọi cử động nhỏ của Quý Tinh Dao, ánh mắt thoáng qua chút suy tư.

“Dao Dao.”

“Gì vậy?” Quý Tinh Dao ngẩng lên nhìn anh.

Mộ Cận Bùi đưa tay ra trước mặt cô, “Đưa nhẫn cho anh xem một chút, anh muốn xem đế nhẫn.”

Quý Tinh Dao không đề phòng, nghĩ rằng anh có việc gì cần, liền lấy nhẫn ra đưa cho anh. Nhưng Mộ Cận Bùi không nhận lấy nhẫn, mà nắm chặt tay cô.
Quý Tinh Dao: “……”

Cô cảm thấy lần này về nhà, mình để quên não mất rồi.

Nhưng cô cũng không thể phủ nhận một sự thật đáng buồn, khi được anh nắm tay, trái tim cô cảm thấy thật bình yên. Giống như một con thuyền nhỏ từng chịu sóng gió nơi đại dương, cuối cùng cũng cập bến an toàn.

“Đến nơi rồi, đến nơi rồi!” Nguyệt Nguyệt vui mừng reo lên. Cô bé nhớ rõ nơi này, lần trước đến thị trấn nhỏ, ngày nào cô bé cũng ra bờ sông nghịch nước.

Cầu đá hẹp không băng qua được nên xe của họ dừng lại bên đường.

Dì hàng xóm đang sửa soạn bồn hoa trước cửa sân, nhìn thấy Quý Tinh Dao thì nhiệt tình chạy lại chào hỏi.

Thật ra, bà tò mò hơn về chuyện lần này Quý Tinh Dao và cháu trai của bà gặp mặt có tiến triển gì không. Cháu trai bà vẫn đang ở nước ngoài, mỗi lần gọi điện về đều viện lý do bận gặp khách hàng để lảng tránh.

“Dao Dao về rồi à, càng ngày càng xinh đẹp nha.”

Quý Tinh Dao mỉm cười đáp lời vài câu xã giao.

Dì hàng xóm nhìn sang Mộ Cận Bùi đứng sau lưng cô, “Đây là anh họ cháu phải không? Nhìn hai đứa giống nhau thật, cứ như anh em ruột ấy.”

Quý Tinh Dao: “……”

Mộ Cận Bùi còn bực bội hơn cả cô, sao anh lại trở thành anh họ của cô được?
Giống, thì cũng có thể là do họ là vợ chồng, có tướng phu thê.

Dì hàng xóm nói không phải không có cơ sở. Lần trước Nguyệt Nguyệt đến, bà đã thấy cô bé có nét giống Quý Tinh Dao.

Với người ngoài, Quý Tinh Dao chắc chắn không phải mẹ ruột của Nguyệt Nguyệt, bố mẹ cô bé là Chu Vũ Hy và Lạc Tùng. Doãn Hà cũng không muốn giải thích nhiều với người ngoài nên đã bịa chuyện rằng Nguyệt Nguyệt là con gái của anh họ Quý Tinh Dao.

Con của anh họ giống cô là chuyện bình thường.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, dì hàng xóm đã nghĩ Mộ Cận Bùi là bố ruột của Nguyệt Nguyệt. Đôi mắt, chân mày quá giống, đặc biệt là lúc anh đi bên cạnh Nguyệt Nguyệt, không ai nghi ngờ họ không phải là cha con ruột thịt.

Bà khẳng định Mộ Cận Bùi chính là anh họ của Quý Tinh Dao.

Thêm nữa, khí chất và phong thái của Mộ Cận Bùi rất giống với Quý Thường Thịnh, không lẫn vào đâu được. Điều này càng củng cố suy đoán của bà.

Quý Thường Thịnh và Doãn Hà nghe thấy tiếng rộn ràng ngoài cổng, liền ra chào đón.

Nguyệt Nguyệt nắm tay Pudding Nhỏ, dẫn cô bé giới thiệu với Doãn Hà và Quý Thường Thịnh.

Nguyệt Nguyệt không xa lạ với họ, dù chưa từng gặp mặt nhưng những năm qua thường xuyên trò chuyện qua video. “Cô giáo Doãn xinh đẹp, cuối cùng cháu cũng được gặp bà rồi!”

Doãn Hà nhìn Pudding Nhỏ, lòng thoáng chua xót. Trước đây nhìn qua video, bà không nhận ra Pudding Nhỏ nhỏ bé như thế nào, nhưng giờ khi con bé đứng cạnh Nguyệt Nguyệt, sự chênh lệch khá rõ ràng.

Pudding Nhỏ 12 tuổi, Nguyệt Nguyệt 6 tuổi, mà chiều cao hai đứa gần như nhau.

Doãn Hà mỉm cười, cúi người xuống, “Để bà Doãn ôm cô bé xinh đẹp thông minh của chúng ta nào.”

Quý Thường Thịnh bế Nguyệt Nguyệt lên, hai đứa trẻ háo hức muốn ăn đồ ngon, đặc biệt là Pudding Nhỏ: “Con mong được nếm thử chiếc bánh đẹp và đáng yêu giống như Nguyệt Nguyệt vậy.”

Nguyệt Nguyệt cười tươi: “Con ngại quá đi mất.”

Quý Thường Thịnh nói: “Ông ngoại đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu làm bánh trung thu rồi, tối nay ông sẽ làm cho các con.”

Họ nói bằng tiếng Anh, khiến dì hàng xóm nghe mà ngơ ngác. Bà ấy không buồn bực vì không hiểu, mà kinh ngạc bởi tiếng Anh của Quý Thường Thịnh và Doãn Hà rất trôi chảy, không khác gì những người trên bản tin truyền hình.

Bà chưa bao giờ biết rằng, hàng xóm của mình lại tài giỏi đến thế.

Rõ ràng họ cùng một thế hệ, nhưng bà chỉ nhớ mỗi 26 chữ cái và vài từ chào hỏi đơn giản, có khi còn chẳng nghe hiểu được một nửa.

Sau khi chào hỏi với dì hàng xóm, Quý Tinh Dao vừa trò chuyện vừa dẫn mọi người vào sân nhà.

Cửa lớn đóng lại, dì hàng xóm vẫn đứng trước bồn hoa nhà mình mà chưa thể bình tĩnh lại. Điều này càng củng cố quyết tâm của bà muốn mai mối Quý Tinh Dao và Phó Hàn.

Không còn tâm trí chỉnh sửa bồn hoa nữa, bà giao dụng cụ lại cho dì giúp việc, rồi vào nhà.

Bà quyết định làm ít trà bánh, ngày mai mang sang cho Quý Tinh Dao. Nhà bà còn có một loại trà thượng hạng, trên thị trường không thể mua được. Bà cũng định mang ít trà đó cho anh họ của Quý Tinh Dao.

Gia đình người anh họ đó cũng sống ở New York, Phó Hàn thường xuyên công tác ở New York, có khi ở lại cả nửa tháng. Sau này để người anh họ đó tác hợp cho họ nhiều hơn.

Bên nhà họ Quý, bọn trẻ đang chơi đùa trong sân, Quý Tinh Dao tựa vào bờ tường hoa, thưởng thức hai chậu lan.
Quý Thường Thịnh và Mộ Cận Bùi thì ở trong bếp, đây là lần thứ hai hai người hợp tác nấu ăn.

Hơn mười phút trôi qua, trong bếp không có lấy một âm thanh.

Những vết nứt nhỏ, không phải không chú ý nữa thì sẽ biến mất.

Chúng vẫn ở đó.

Có lẽ nhiều năm sau, chúng sẽ bị lãng quên ở một góc nào đó, phủ đầy bụi, chẳng còn ai để ý tới.

Bánh bao chiên đã chín, Quý Thường Thịnh gắp vài cái để lên đ ĩa, chờ nguội bớt rồi cho bọn trẻ ăn trước. Đây là món yêu thích của Nguyệt Nguyệt, ông đã bận rộn cả buổi sáng, ngày xưa ngay cả khi Quý Tinh Dao còn nhỏ cũng chưa từng được ông chăm sóc tỉ mỉ như vậy.

Mộ Cận Bùi nhớ lại lần trước được ăn bánh bao chiên, Nguyệt Nguyệt đã để vào hộp giữ nhiệt cho anh mang về khách sạn. Anh còn không nỡ ăn hết trong một lần.

Anh cầm đũa, nếm thử một cái.
Quý Thường Thịnh liếc nhìn anh nhưng không nói gì.

“Vừa ra lò, ăn ngon lắm ạ.” Mộ Cận Bùi phá vỡ sự im lặng.

Quý Thường Thịnh không đáp, tiếp tục gắp thêm bánh ra đ ĩa.

Mộ Cận Bùi đến bếp không chỉ để giúp đỡ, mà còn theo lời nhờ vả của Uý Phong, muốn nói chuyện với Quý Thường Thịnh xem ông có hứng thú với công ty của Uý Phong không.

“Dạo trước, Uý Phong có gọi điện thoại cho tôi.”

Anh chỉ nói đến đó, rồi tiếp tục ăn bánh.

Hai người đều là người hiểu chuyện, có những lời không cần nói rõ.

Quý Thường Thịnh đã đoán được mục đích chuyến đi này của Mộ Cận Bùi. Vì một đồng nghiệp từng học chung khóa huấn luyện với ông hiện đang làm cho đối thủ không đội trời chung của Uý Phong, người đó đã nhiều lần mời ông về làm CEO cho họ. Uý Phong hẳn đã nghe được phong thanh, nên mới nhờ Mộ Cận Bùi làm cầu nối.

Ông từ chối ý tốt của Mộ Cận Bùi: “Bên Uý Phong thì tôi không cân nhắc đâu.”
Đũa của Mộ Cận Bùi hơi dừng lại, anh chỉ “Ừm” một tiếng.

Quý Thường Thịnh bắt đầu rửa rau: “Cậu biết Phó Hàn chứ?”

Mộ Cận Bùi đáp: “Đã gặp rồi.”

“Vài ngày trước Tinh Dao có gọi điện cho tôi, hỏi tôi có hứng thú với ngành công nghệ không. Phó Hàn và đối tác của cậu ấy không giỏi quản lý.” Nước từ vòi chảy tràn qua những lá rau xanh non, Quý Thường Thịnh tắt vòi: “Tôi khá thích làm việc với những người trẻ, đặc biệt là người có nền tảng kỹ thuật, có thể bổ trợ cho tôi.”

Mộ Cận Bùi hiểu ra, Quý Thường Thịnh không làm cho bên Uý Phong, cũng không định đầu quân cho đối thủ của họ. Đây xem như là đã nể mặt anh lắm rồi.
Nhưng việc Quý Thường Thịnh quyết định hợp tác với Phó Hàn lại khiến mọi thứ trở nên khó đoán.

Cũng không biết liệu Quý Thường Thịnh có suy nghĩ giống như dì hàng xóm bên cạnh, cho rằng Quý Tinh Dao và Phó Hàn rất hợp, nên quyết định tự mình giúp đỡ chàng rể tương lai hay không.

Anh lại cắn thêm một miếng bánh bao chiên, đột nhiên cảm thấy, bánh bao chiên vừa ra khỏi nồi hôm nay không ngon bằng hôm đó.

Cảm giác trầm lặng khó diễn tả này kéo dài đến chiều hôm sau mới dịu đi phần nào.

Quý Thường Thịnh và Doãn Hà dẫn hai đứa trẻ đi dạo quanh thị trấn nhỏ, trong nhà chỉ còn lại anh và Quý Tinh Dao.

Quý Tinh Dao trải bức vải vẽ, ngồi trong sân vẽ hai chậu lan.

Mộ Cận Bùi ngồi bên cạnh, dù không nói một lời, cũng không thấy nặng nề.

Qua nhiều năm, anh lại tìm thấy cảm giác trước đây khi ngồi trong phòng vẽ của cô.

Họ có thể không nói với nhau một câu nào trong hàng giờ liền, cứ yên tĩnh mà bên nhau như vậy.

Ngoài cửa vang lên giọng của dì hàng xóm, Mộ Cận Bùi đứng dậy ra mở cửa.

Dì hàng xóm cầm theo một túi bánh trung thu trứng muối được đóng gói tinh tế, cùng mấy hộp trà.

Bánh trung thu trứng muối là bà tự tay làm, tốn khá nhiều công sức. Bình thường, dù cháu nội của bà muốn ăn, bà cũng chỉ mua ngoài tiệm.

Còn trà, vốn là để bà chuẩn bị để tặng khách hàng, nhưng giờ đây, chuyện hôn nhân của Phó Hàn quan trọng hơn.

Quý Tinh Dao đặt bút xuống, đứng dậy chào hỏi.

Dì hàng xóm xua tay, “Cháu cứ bận việc của mình, không cần khách sáo với dì.”

“Đây là cho hai đứa nhỏ ăn, dì tự làm, không đáng tiền.” Nói rồi, bà đưa trà cho Mộ Cận Bùi: “Anh họ Dao Dao, cái này cho cậu, đừng chê nhé, trà này là tôi lấy từ vườn nhà người quen, không tốn đồng nào.”

Cách gọi “Anh họ Dao Dao” này thật sự rất chối tai.

Dì hàng xóm ngồi lại một lát, bắt đầu nói chuyện với Mộ Cận Bùi, tất nhiên, chủ đề không thể rời khỏi Phó Hàn.

Lúc đi, dì còn không quên nói một câu, “Anh họ Dao Dao, sau này Phó Hàn và Dao Dao, có lẽ phải làm phiền cậu nhiều rồi. Hai đứa nó, vẫn còn là trẻ con cả thôi.”

Mộ Cận Bùi: “……”

Phó Hàn ba mươi tuổi rồi, làm sao vẫn được gọi là trẻ con?

Chờ dì hàng xóm đi rồi, Quý Tinh Dao không nhịn được, bật cười khẽ nhưng tay vẫn không ngừng, tiếp tục vẽ.

Mộ Cận Bùi tiến lại gần cô, “Em cười gì vậy?”

“Không có gì.” Quý Tinh Dao đáp, “Nghĩ đến chuyện buồn cười thôi.”

Mộ Cận Bùi cúi xuống, vòng tay ôm cô từ phía sau, “Nghĩ đến chuyện gì buồn cười?”

Hơi thở của anh phả vào sau tai cô, Quý Tinh Dao giật mình, cảm giác không nói nên lời trong lòng như đoá lan này, lạnh lùng mà kiêu sa nở rộ.

Cũng giống như hoàng hôn lúc này, nhẹ nhàng hôn lên mặt trời lặn, lãng mạn trải đầy bầu trời.

“Vẽ nhanh đi.” Chưa đợi cô đẩy ra, Mộ Cận Bùi đã tinh ý buông tay.

Cái ôm này, hoàn toàn làm rối loạn lòng Quý Tinh Dao.

Cô mất hơn mười phút mới từ từ bình tĩnh lại, một lần nữa tập trung vào bức tranh.

Mộ Cận Bùi ngồi chéo phía sau cô, nhìn bóng lưng cô nhưng trong đầu lại nghĩ đến Lệ Hách Văn và Phó Hàn.

Nếu sau này cô định đi dạy ở Học viện Nghệ thuật L.T, lúc đó tình địch của anh, e rằng không chỉ có hai người.

Hiện tại anh không rõ tình hình của Phó Hàn thế nào, có suy nghĩ gì khác với Quý Tinh Dao hay không nhưng Lệ Hách Văn thì vô cùng kiên quyết, không chỉ muốn theo đuổi Quý Tinh Dao mà còn muốn kìm hãm quyền lực của anh ở M.K.

Không biết Tạ Quân Trình có thể chống đỡ được bao lâu.

Ở thị trấn nhỏ hai ngày, họ trở lại Bắc Kinh, Mộ Cận Bùi có hẹn gặp một người bạn vào ngày mai.

Quý Tinh Dao vốn định để hai đứa nhỏ ở với Mộ Cận Bùi, còn cô thì ở khách sạn một mình. Gần căn hộ của anh có khách sạn năm sao, nhưng bọn trẻ không chịu, cứ quấn lấy cô, không để cô rời đi.

“Cô Tinh Dao.”

“Mẹ.”

Hai đứa mỗi đứa nắm một tay cô, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp nhìn cô.

Quý Tinh Dao: “Mẹ hứa sáng mai trước khi các con tỉnh dậy, mẹ sẽ qua đây, còn chuẩn bị bữa sáng thật ngon cho các con.”

“Không được.”

“Không được.”

Quý Tinh Dao đành phải đồng ý trước với hai đứa nhỏ, đợi chúng ngủ rồi cô sẽ rời đi, sáng mai lúc sáu giờ sẽ quay lại.

Cô dịu dàng dỗ dành: “Hai đứa đi ngủ đi, mẹ sẽ chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, được không?”

Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ vui vẻ, tay trong tay, không quên đan chặt mười ngón, vừa đi vừa nghêu ngao hát, trở về phòng của mình.

“Cô Tinh Dao, không được trốn đi đâu nhé!”

Trước khi đóng cửa phòng, Nguyệt Nguyệt không yên tâm, dặn dò thêm một lần.

Cánh cửa khép lại, căn nhà lập tức trở nên yên tĩnh.

Từ đầu đến cuối, Mộ Cận Bùi không hề lên tiếng, anh đứng ở quầy bar bên cửa sổ lớn, pha cà phê.

Quý Tinh Dao bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai, những món phức tạp cô không biết làm, chỉ có thể chuẩn bị một chút salad đơn giản.

Vừa mở tủ lạnh, đột nhiên đèn trong nhà tắt phụt, phòng ăn chìm vào bóng tối.

“Mộ Cận Bùi!” Theo bản năng cô gọi anh.

“Anh đây, không sao, đèn là do anh tắt.”

Giọng nói của anh vang lên, rèm cửa sổ lớn từ từ tự động kéo mở.

“Dao Dao, lại đây nhìn xem.”

Dựa vào ánh sáng từ cửa sổ, Quý Tinh Dao bước lại gần.

Cảnh đêm trước mắt khiến cô sững sờ. So với những gì cô từng thấy trong phòng vẽ, cảnh đêm này còn đẹp hơn nhiều, ánh sáng lấp lánh rực rỡ. Như thể cả thành phố đều thu nhỏ trong tầm mắt, vừa cảm nhận được sự hùng vĩ, vừa thấy được vẻ phồn hoa rực rỡ của nó.

“Cảnh đêm đẹp thế này, sao anh không cho Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ xem?”

Cô quay đầu, hỏi anh.

Mộ Cận Bùi nhìn thẳng vào mắt cô: “Đây là món quà bất ngờ dành riêng cho em.” Anh đã lựa chọn rất nhiều nơi, chỉ có ở đây mới có thể nhìn thấy Bắc Kinh dưới ánh đêm đẹp nhất.

Quý Tinh Dao không biết phải đáp lại thế nào, cô vừa định quay lại để tiếp tục thưởng thức thì bất ngờ bị Mộ Cận Bùi bế lên. Anh không nhấc bổng cô khỏi mặt đất như mọi khi mà đặt cô ngồi lên quầy bar.

Mộ Cận Bùi chống hai tay bên cạnh cô, cúi xuống, trán áp vào trán cô.

Trong khoảnh khắc ấy, hơi thở của Quý Tinh Dao như ngừng lại.

Mộ Cận Bùi kề sát bên má cô, nhẹ giọng: “Anh yêu em. Tin nhắn hôm đó, chính là gửi cho em.”

Không đợi Quý Tinh Dao kịp phản ứng, anh cúi xuống, đặt môi mình lên môi cô.

Dưới màn đêm vô tận, hai bóng hình mờ nhạt hòa quyện, hơi thở quấn quýt, chẳng thể phân biệt được là của ai. Chỉ có tiếng tim đập cuồng loạn là rõ ràng đến mức không thể lẫn lộn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.