Cậu ném đống quần áo bẩn vào thùng rác, rồi mở vòi sen. Nước ấm dần làm không khí trong phòng tắm trở nên dễ chịu. Dòng nước trượt qua xương quai xanh, đọng lại ngay hình xăm, hơi ngứa một chút.
Tắm xong, Trì Sính chỉ mặc một chiếc quần l.ót, buông mình lên giường. Nhưng mãi vẫn không ngủ được, đến gần sáng mới dần dần thấy buồn ngủ. Cậu vừa nhắm mắt thì điện thoại lại vang lên.
Cậu nhíu mày, thật sự không muốn nghe cuộc gọi này, nhưng đối phương cứ liên tục gọi đến không ngừng. Bất đắc dĩ, cậu đành đứng dậy, cầm điện thoại ở đầu giường lên nghe.
“Xin chào, là anh Trì Sính phải không? Chúng tôi là phòng cấp cứu bệnh viện y học cổ truyền, bé Trì Dục Thần có thể làm thủ tục xuất viện rồi. Cho hỏi trong nhà có ai đến đón bé không?”
Vốn đã thức trắng cả đêm, đầu óc Trì Sính hơi trì trệ, lời y tá khiến cậu càng thêm khó hiểu. Nhớ lại thái độ của Trì Vĩnh Hoa tối qua, cậu bất ngờ đấm mạnh xuống giường, âm thanh nặng nề.
Trì Sính dứt khoát cúp máy, chọn cách làm ngơ. Cố ép bản thân ngủ tiếp, nhưng vừa nhắm mắt lại thì trong đầu toàn là hình ảnh đứa bé kia.
Nghĩ đến đó, Trì Sính vẫn chọn thỏa hiệp. Trong xương cốt, cậu vốn không phải loại người nhẫn tâm.
Vừa hay lúc cậu ra khỏi phòng, bà nội cũng đã tỉnh. Biết Trì Sính muốn đến bệnh viện, bà cũng thay đồ, tiện thể kiểm tra sức khỏe.
Trấn nhỏ bắt đầu nhộn nhịp, nghe nói gần đây có đoàn phim đến tìm hiểu phong tục,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nam-sinh-vien-tro-thanh-vo-yeu/2733527/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.