Không cho Trì Sính cơ hội phản bác, trợ lý đã dẫn bác sĩ tới. Bác sĩ lập tức vào phòng khám cho Kỳ Tễ. Nhìn thấy cô gái đứng ở cửa, lại nhìn vào trong thấy “vợ sếp”, trợ lý chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô gái thấy trợ lý quay lại, biết mục đích của mình đã đạt được, liền xoay người rời đi. Trợ lý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, còn Trì Sính cúi người nhặt áo khoác dưới đất, khoác lên người.
Bác sĩ đã xử lý xong vết thương cho Kỳ Tễ. Vết thương không lớn nhưng khá sâu. Sau khi dặn dò vài câu, ông liền rời đi. Trợ lý đang định ra ngoài để Trì Sính và Kỳ Tễ có không gian riêng, nhưng lại bị gọi lại.
“Anh ở lại trông anh ấy đi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Cái gì? Không được! Trong đầu trợ lý lập tức vang lên giọng nói của sếp, hoảng hốt chặn đường Trì Sính.
“Cậu đi rồi, đợi sếp tỉnh lại, người chết chính là tôi đó!”
Trì Sính biết trợ lý thật sự khó xử, nhưng cậu cũng không muốn ở lại đây. Cuối cùng hai người cùng nhau nghĩ ra cách thỏa hiệp: Trì Sính đứng chờ ngoài cửa, còn trợ lý thì ở trong phòng trông Kỳ Tễ.
Rạng sáng ở trung tâm y tế, khí lạnh thấm vào da thịt. Trì Sính mặc một bộ quần áo mỏng manh, nhưng lại không hề cảm thấy lạnh.
Kỳ Tễ tỉnh lại vào buổi chiều hôm sau, vừa mở mắt đã thấy Trì Sính đang ngồi ngẩn người bên mép giường. Anh hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đêm qua, nhưng cũng biết chuyện mình bị thương chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nam-sinh-vien-tro-thanh-vo-yeu/2733534/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.