“Ừm.” Hề Hề ho nhẹ, “Độc giả đôi khi chỉ muốn tìm cảm giác thỏa mãn mà thôi, việc tác giả tàn nhẫn với nữ phụ như vậy mới có thể đạt được lượng đọc cao.”
Tôi cười khẩy: "Đúng vậy, chỉ là một thế giới ảo mà thôi. Tác giả sao phải quan tâm đến nhân vật của mình? Nhân vật có đầy đủ chiều sâu hay không, vai trò có được xây dựng tốt không, câu chuyện có hợp lý hay không? Tác giả hoàn toàn không quan tâm đến.”
“Vì để có được cảm giác thỏa mãn, vì lượng đọc mà họ có thể viết bất cứ thứ gì. Nhưng họ không hề biết rằng, nhân vật trong sách của có cảm xúc và sự sống.”
Hề Hề im lặng.
Tôi đã sớm quen với sự im lặng đột ngột của chị ấy, có lẽ đây là tính cách của Hề Hề.
Tôi tự nói một mình: "Hứa Lũng à Hứa Lũng, sau này cậu sẽ đối xử với tôi như vậy thật sao?”
“Hay là, cậu sẽ dùng những thủ đoạn đó để đối phó với Vưu Thanh Thanh?”
Thôi quên đi.
Tôi khẽ nhếch môi, đã đến lúc phải để cho những suy nghĩ tiêu cực này biến mất rồi.
Tôi phải tập trung vào học tập, phải thi vào một trường đại học tốt.
Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình vào những kẻ tồi tệ như này nữa.
18.
Đã khá lâu rồi tôi không để ý đến Hứa Lũng nữa, nhưng cậu ta lại nhắn tin cho tôi:
[Cậu biết Vưu Thanh Thanh đang ở đâu không? Chắc là không biết đâu nhỉ? Cô ta đang ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nu-phu-tro-thanh-nhan-vat-chinh/1377138/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.