Bị cặp mắt trong trẻo sắc bén của nam sinh nhìn chăm chú, khí thế của Lộ Nghiêu liền nhanh chóng xìu xuống.
Cậu mất tự nhiên liế.m liế.m nước sốt ở khóe miệng.
"Tôi đùa chút thôi mà, đương nhiên không thể dùng bạo lực giải quyết vấn đề được."
Rau xào của canteen mùi vị cũng bình thường, sự hứng thú của Lộ Nghiêu rất nhanh liền chuyển sang nồi dê hầm, có điều trong nồi của cậu có mỗi hai miếng thịt dê, ăn một tí đã hết rồi.
"Lâm Viễn Chi, sao tôi cảm thấy nồi của anh có nhiều thịt hơn của tôi vậy ta."
Ánh mắt cậu mong chờ nhìn chằm chằm nồi thịt của đối phương.
Lâm Viễn Chi nãy giờ vẫn chỉ ăn đồ chay, thịt dê trong nồi gần như không đụng tới, nghe thấy lời này, khóe miệng anh nhếch lên.
"Muốn ăn?"
Lộ Nghiêu gật gật đầu.
"Tự mình tới gắp đi."
Hai mắt Lộ Nghiêu lập tức tỏa ánh sáng, vội cầm lấy chiếc đũa.
Bàn ăn ở canteen rộng hơn bàn ăn bình thường, Lộ Nghiêu không thể không duỗi thẳng toàn bộ phần thân trên của mình, nhưng vừa duỗi tay về phía trước, cậu lại cảm thấy xương sườn đau nhói.
Lộ Nghiêu "áu" một tiếng, ủ rũ cụp đuôi ngồi lại trên ghế.
"Tôi không ăn nữa, phiền muốn chết."
Lâm Viễn Chi cười cười, cầm lấy cái thìa chưa dùng qua bên cạnh lên múc một miếng thịt dê đã được nấu chín mềm.
"Há miệng."
Thịt dê ngập trong nước súp béo ngậy, Lộ Nghiêu nhìn thôi cũng ứa nước miếng.
Hương vị thịt dê thật sự là quá mức mê người, Lộ Nghiêu tự giác mở miệng ngoàm một miếng.
Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700726/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.