Lộ Nghiêu nhìn biểu cảm trên mặt Vương Khánh Quốc liền biết không ổn, cậu cúi đầu nhìn, phát hiện áo thun của mình còn chưa buông xuống, hơn nữa Lâm Viễn Chi còn đang cầm túi khăn giấy đứng bên cạnh cậu, cái tình huống này...quả thật rất dễ làm người khác hiểu lầm.
Phủi phủi vạt áo, phát hiện người nào đó còn đang đứng ngốc tại chỗ, Lộ Nghiêu tức đến bật cười.
"Lâm Viễn Chi, anh không định giải thích một chút sao?"
"Chúng ta vốn dĩ chính là người yêu, có gì phải giải thích?"
Lộ Nghiêu cùng anh không có biện pháp câu thông, cậu mặc áo khoác vào, lớn tiếng nói, "Vương Khánh Quốc, mau bỏ mấy cái suy nghĩ đồi trụy trong đầu cậu ngay cho tớ! Vừa rồi Lâm Viễn Chi chỉ bôi thuốc giúp tớ thôi."
Nếu cậu không giải thích rõ ràng, với cái miệng rộng của Vương Khánh Quốc, một ngày nào đó sẽ ra ngoài bô bô với người ta, đến lúc đó tin đồn ở chung của hai người sẽ được chứng thực.
Vương Khánh Quốc vốn dĩ chưa đi xa, thang máy cũng chưa ấn, nghe được giọng nói Lộ Nghiêu, vội vàng biết điều mà đẩy cửa nhà ra thò đầu vào.
"Ồ hóa ra là bôi thuốc à, hiểu lầm hiểu lầm. Thảo nào, tớ nói chứ, ban ngày ban mặt thế này, các cậu cũng không đến mức ở phòng khách..."
Chữ "làm" rốt cuộc cũng không nói ra miệng được, quá thô tục, huống chi học bá còn đang ở đây.
"Mua cho cậu dùi trống mới nè, gỗ hồ đào, buổi chiều cậu đánh thử xem."
Vương Khánh Quốc đặt một cái hộp gỗ lên bàn.
Lộ Nghiêu cầm lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700728/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.