Lâm Viễn Chi có chút khó hiểu, "Ba mẹ cậu tới sao tôi lại phải trốn?"
"Đừng vô nghĩa, anh mau đi với tôi!"
Lộ Nghiêu mới túm Lâm Viễn Chi ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bấm chuông. Cậu gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, bỗng nhiên liếc đến nhà vệ sinh, Lộ Nghiêu liền vội vàng nhét Lâm Viễn Chi vào, dùng sức đóng cửa lại.
Làm xong hết thảy, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, đi đến huyền quan mở cửa ra.
Trần Hương Mai mặc một chiếc áo khoác lông dê màu trắng, đeo hoa tai trân châu, tư thế ưu nhã đứng bên ngoài. Lộ Vũ Phong mặc tây trang giày da, tuy rằng hai bên tóc mai đã có điểm bạc nhưng qua ngũ quan mơ hồ có thể thấy được vẻ đẹp trai khi còn trẻ. Hai người tựa như đôi bích nhân đứng ở cửa.
Lộ Nghiêu sờ sờ cái mũi, cười ngượng, "Ba, mẹ, sao hai người tới nhanh vậy?"
"Chúng ta ấn chuông cửa hơn nửa ngày rồi." Trần Hương Mai vỗ vỗ đầu cậu, ngữ điệu trêu chọc, "Ai không biết còn tưởng Nghiêu Nghiêu nhà ta đang lén lút yêu đương, trong phòng còn cất giấu người khác đó."
Tuy rằng Lộ Vũ Phong đã chấp nhận tính hướng của Lộ Nghiêu, nhưng nghĩ đến tương lai Lộ Nghiêu muốn cùng thằng con trai nào đó ở bên nhau, lông mày của ông vẫn hơi hơi nhăn lại.
"Nghiêu Nghiêu bây giờ còn nhỏ, yêu đương cái gì, nó hiện tại hẳn là nên chuyên tâm học tập, về sau còn chuẩn bị thi thạc sĩ hoặc đi du học."
"Ba con chính là như vậy, tư tưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700734/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.