Lộ Nghiêu xấu hổ ho khan hai tiếng, hướng tầm mắt đi nơi khác.
Cậu có chút miễn cưỡng chuyển chủ đề, "Anh còn thất thần làm gì, không đi tắm à?"
Lâm Viễn Chi tựa hồ vừa mới hồi thần lại, khẽ gật đầu.
"Được, cậu nghỉ ngơi trước đi."
Nghe thấy trong phòng tắm mơ hồ truyền đến tiếng nước róc rách, Lộ Nghiêu càng thêm tâm phiền ý loạn. Cậu chôn mặt vào gối đầu, tắt đèn phòng, chỉ để lại chiếc đèn bàn. Khi cậu đang muốn cưỡng ép bản thân mình chìm vào giấc ngủ, cách vách lại vang lên tiếng động.
Lần này cậu dán tai vào tường nên càng nghe được rõ ràng, hóa ra là hai người đàn ông.
Khá lắm, hai người này giờ lại bắt đầu hiệp hai?
Lộ Nghiêu vốn đã phiền sẵn, nghe được tiếng rên cách vách càng lúc càng lớn, rên một cách không coi ai ra gì, nhịn không được dùng sức đập mạnh vào bức tường.
"Mấy người có bệnh không vậy, rên bé bé cái mồm thôi, không để cho người khác ngủ à!?"
Bên kia im lặng hai giây, ngay sau đó Lộ Nghiêu liền nghe được một giọng nam khá nữ tính.
"Mày mới có bệnh đó. Đêm rồi còn phá hỏng chuyện tốt của người khác? Mày không có đối tượng hay là thiếu thốn xxx? Không quen nhìn người khác dễ chịu đúng không?"
Ngọn lửa giận trong ngực Lộ Nghiêu lập tức bùng cháy dữ dội, cậu quả thực không thể tin được, làm sao một người vô ý thức có thể tự tin đến như vậy?
Cậu phẫn nộ xốc chăn lên, đứng dậy xuống giường, mới vừa xỏ dép vào liền đụng phải Lâm Viễn Chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700739/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.