Ghen?
Lộ Nghiêu liền ngây ngẩn cả người, cho nên ngọn lửa giận vô danh làm cách nào cũng không áp chế được trong ngực cậu, là do nhìn thấy Tô Niệm cùng Lâm Viễn Chi ở gần nhau nên mới ghen sao?
Cả người Lộ Nghiêu liền phát ngốc, cậu nhìn đôi mắt hắc bạch phân minh sau cặp kính kia, có loại cảm giác bị chọc trúng tim đen.
"Tôi ăn dấm cái rắm, chỉ là tôi thấy cái tên âm dương quái khí kia liền ngứa mắt, có quan hệ gì với anh?"
Cậu lớn tiếng phản bác, chỉ là khí thế càng về sau càng yếu dần, cuối cùng động tác kéo khóa balo còn có chút run rẩy.
Lâm Viễn Chi thật sự khiến cậu phiền chết rồi, biết vậy không nên cùng anh ta tới suối nước nóng!
"Nghiêu Nghiêu, đừng nóng giận, đều là tôi không đúng."
Một tay Lâm Viễn Chi vòng lấy bờ vai cậu, như dỗ dành một bạn nhỏ đang giận dỗi, ngữ điệu mềm nhẹ, "Về sau chỉ cần là người em không thích, tôi nhất định sẽ không cùng bọn họ tiếp xúc nữa, có được không?"
Lộ Nghiêu cúi đầu, chớp chớp mắt.
Tuy rằng vẫn tâm phiền ý loạn, nhưng những lời này của Lâm Viễn Chi vẫn đi vào lỗ tai cậu, vô thức khiến sự bực bội trong lòng cậu giảm bớt không ít.
"Anh tiếp xúc với ai đâu liên quan gì tới tôi?"
Lộ Nghiêu đeo balo lên vai, căng chặt cơ mặt bước nhanh ra khỏi phòng.
Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ cười cười, xách túi đựng máy tính đi theo sau.
***
Tết Nguyên Tiêu vừa qua, đại học T liền bắt đầu khai giảng.
Tuần đầu tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700740/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.