Lộ Nghiêu hôn trộm Lâm Viễn Chi xong, như có tật giật mình mà nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại trên ghế, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cậu niết vành tai vừa nóng vừa đỏ của mình, thẹn thùng vùi mặt vào hai lòng bàn tay.
Trong phòng yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua bức rèm mỏng manh tràn vào cửa sổ.
Lông mi nam sinh tuấn tú đang nằm trên giường hơi run rẩy, khóe miệng cong lên một độ cong nhỏ đến mức khó phát hiện.
Cố Bách cầm theo một giỏ trái cây ngơ ngác đứng bên ngoài phòng bệnh, xuyên qua kính cửa sổ trong suốt, hắn thấy được rõ ràng những gì đã xảy ra vừa nãy.
Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào hành lang trống trải thấm vào tận xương, ngực giống như bị tảng đá nặng đè lên, có chút hít thở không thông. Hắn đứng ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng mới giơ tay gõ cửa.
Tiếng động bất chợt vang lên trong căn phòng yên tĩnh phá lệ rõ ràng, Lộ Nghiêu buông tay, có chút nghi hoặc.
Đã muộn như vậy, là ai tới?
Cậu đứng dậy đi đến mở cửa, nhìn thấy Cố Bách đang đứng bên ngoài thì có hơi kinh ngạc.
Cố Bách đã điều chỉnh tốt biểu cảm, trên mặt mang theo vẻ quan tâm, "Tôi nghe Mập Mạp nói Lão Lâm bị tai nạn, một mình cậu ở đây chăm thì hơi quá sức nên tôi muốn tới xem xem."
Lộ Nghiêu không nghĩ tới Cố Bách còn rất quan tâm đến Lâm Viễn Chi. Tuy rằng tên này đôi khi vừa khắc nghiệt lại vừa ngạo mạn, nhưng đối với anh em của mình thì quả thật không có chỗ nào để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700742/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.