Trong tiết kinh tế vi mô.
Lộ Nghiêu vừa ngồi xuống bỏ sách vở ra thì Vương Khánh Quốc đã thò đầu sang.
"Uầy, hôm nay phong cách quần áo của cậu có vẻ không giống ngày thường cho lắm thì phải?" Cậu ta chớp chớp mắt, tỉ mỉ đánh giá áo sơ mi của Lộ Nghiêu.
"Sao tớ lại cảm thấy, cái áo này hình như giáo thảo đã từng mặc qua rồi ta?"
Lộ Nghiêu mở sách chuyên ngành ra, ném cho cậu ta ánh mắt "cậu tự hiểu đi".
"Ồ, mặc quần áo của bạn trai chứ gì?" Vương Khánh Quốc cười xấu xa, vẻ mặt hóng hớt nhéo nhéo cánh tay cậu.
"Có phải chuyện giáo thảo bị thương rốt cuộc cũng khiến cậu trở nên thông suốt rồi? Hiện tại mới biết bạn trai mình tốt đến mức nào đi?"
Lộ Nghiêu bị cậu ta trêu chọc có chút xấu hổ, cậu rút túi đựng bút ra, cố gắng kiềm chế khóe miệng đang cong lên.
"Sắp phải học rồi đấy, cậu im lặng đi."
Vương Khánh Quốc trêu cậu đủ rồi, lúc này mới nhớ bản thân còn chuyện quan trọng hơn cần nói cho Lộ Nghiêu.
"Đúng rồi, không phải trường chúng ta sắp tổ chức lễ hội văn hóa nghệ thuật sao? Cô phụ trách lại tới tìm tớ, muốn ban nhạc chúng ta biểu diễn một tiết mục."
Lộ Nghiêu liếc cậu ta một cái, "Theo tớ được biết, tay trống của các cậu hẳn là đã trở lại rồi mà?"
"Haizz, lần này không thiếu tay trống."
Vương Khánh Quốc dừng một chút, sắc mặt trầm trọng nói, "Lần này thiếu hát chính."
Lộ Nghiêu khẽ nhíu mày, đầy mặt hoài nghi nhìn chằm chằm cậu ta, "Cậu lại muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700743/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.