Giọng nói Lâm Viễn Chi hoà trong gió đêm nghe có hơi nặng nề.
"Không phải."
Lộ Nghiêu ồ một tiếng, bỗng nhiên cười gian manh, bàn tay từ từ tiến vào trong áo khoác anh, cào vài cái vào eo Lâm Viễn Chi.
"Em mới không tin đâu, mau nói sự thật đi, có nói hay không?"
Lâm Viễn Chi cũng chẳng sợ nhột, chỉ là ngón tay Lộ Nghiêu thon dài lại ấm áp, lúc tác quái trên eo anh, những chỗ da thịt bị chạm vào đều nổi lên một trận tê ngứa, Lâm Viễn Chi bị cậu làm cho cả người nhộn nhạo, không thể không chống chân dừng xe lại, quay đầu lại nhìn cậu cảnh cáo.
"Nghiêu Nghiêu, đừng quậy."
Lộ Nghiêu hừ lạnh, tức giận nhìn anh, "Lúc trước ở suối nước nóng, thời điểm anh ép hỏi em có ghen hay không là không phải như này đâu nhé. Lâm Viễn Chi, làm người không được quá tiêu chuẩn kép."
Lâm Viễn Chi nhất thời bị á khẩu không trả lời được, anh day day trán, bất đắc dĩ bật cười, "Anh thừa nhận, anh quả thật có chút...ghen."
Lộ Nghiêu đắc ý hừ một tiếng, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm ý cười, "Em thấy không chỉ là một chút đâu."
Vành tai trắng nõn của Lâm Viễn Chi đã đỏ ửng lên, anh mất tự nhiên đẩy đẩy mắt kính, ý đồ nói lảng sang chuyện khác, "Bữa sáng ngày mai em muốn ăn gì, anh mang cho em."
Lâm Viễn Chi da mặt mỏng, mới trêu có tí mà đã đỏ tai, ở trong mắt Lộ Nghiêu trở nên đáng yêu vô cùng. Cậu ôm chặt lấy eo Lâm Viễn Chi, hơi ngẩng đầu nhìn anh.
"Yên tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700746/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.