Lộ Nghiêu ngồi bên cạnh ao cho cá ăn, bỗng nhiên cảm thấy sau cổ lạnh căm căm, tựa như có ánh mắt nào đó đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Cậu quay đầu, thoáng nhìn về hướng gác mái cách đó không xa, cánh cửa sổ khắc hoa lan lịch sự tao nhã kia đang đóng chặt, chỉ có tiếng chiếc chuông gió treo dưới mái hiên nhẹ nhàng vang lên.
"Sao vậy?" Lâm Viễn Chi hỏi cậu.
"Em cứ cảm thấy...trên lầu hình như có người đang nhìn chúng ta."
Lộ Nghiêu gãi gãi đầu, nghi ngờ bản thân suy nghĩ nhiều quá, sau khi cho cá ăn xong, cậu lười biếng ngáp một cái.
"Chắc là em nhìn nhầm thôi, ánh nắng mùa xuân thoải mái quá trời, làm em muốn ngủ đến nơi rồi."
Lâm Viễn Chi cũng nhìn về hướng đó.
Người ở lầu hai...là bọn họ sao?
Hai người ở cạnh hồ chơi không bao lâu, Mập Mạp cùng Nguyễn Thanh cũng đi tới.
"Đàn em, sao cậu với lão Lâm lại trốn ở chỗ này, sinh nhật lão Cố sắp bắt đầu rồi."
"Nơi này không phải vừa ít người vừa thanh tĩnh sao, lại còn có thể ngắm cảnh."
Lộ Nghiêu phủi phủi tay đứng lên.
"Hai anh đi dạo thế nào rồi?"
"Chỗ này rộng quá, tôi cứ như Lưu mụ mụ dạo vườn Đại Quan* ấy, thiếu chút nữa nhìn hoa cả mắt." Mập Mạp khoa trương cảm thán.
* Lưu mụ mụ dạo vườn Đại Quan : một tình tiết trong đại danh tác Hồng Lâu Mộng (tui chưa đọc truyện hay xem phim nên cũng không biết cụ thể),chỉ những người trước đó chưa từng tiếp xúc thấy thế giới bên ngoài đột nhiên đến với một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700747/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.