Lâm Viễn Chi mua bữa sáng về, phát hiện Lộ Nghiêu vẫn còn cuộn tròn trong chăn.
Anh đặt túi đồ ăn xuống, nhanh chóng bước đến bên giường, cúi người chạm vào trán Lộ Nghiêu.
"Nghiêu Nghiêu, em có thấy không khỏe ở đâu không?'"
Lộ Nghiêu trốn trong chăn, không đáp lại. Nghĩ đến ánh mắt ông cụ nhìn mình trước khi rời đi, cậu chỉ cảm thấy tức nghẹn cả lồng ng.ực.
Nhưng dù gì Cố lão gia cũng là ông nội của Lâm Viễn Chi. Dù trong lòng cậu có khó chịu đến đâu, ngoài mặt vẫn phải tươi cười ngoan ngoãn.
Thật là ấm ức muốn chết.
Lâm Viễn Chi thấy cậu im lặng, nghĩ rằng cậu vẫn còn giận mình. Anh trèo lên giường, ôm lấy Lộ Nghiêu qua lớp chăn, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của cậu.
"Nghiêu Nghiêu, xin lỗi em. Hôm qua là anh quá đáng rồi. Anh có mua thuốc bôi, hay là để anh xem giúp em..."
Lộ Nghiêu lập tức quay người lại, xấu hổ đến mức tức giận, vội đưa tay che miệng anh.
Lâm Viễn Chi thấy mặt cậu có hơi đỏ, nhưng không có dấu hiệu gì khác thường nên cũng yên tâm phần nào. Anh nhẹ nhàng vu.ốt ve khuôn mặt Lộ Nghiêu, hôn nhẹ lên môi cậu.
"Đừng giận nữa được không? Dậy ăn sáng trước nào."
Lộ Nghiêu nhăn mày, miễn cưỡng lên tiếng: "Ông nội anh vừa đến đây."
Đồng tử Lâm Viễn Chi co lại, vô thức siết chặt lấy tay cậu.
Lộ Nghiêu cụp mắt xuống, không muốn nhìn biểu cảm của anh.
"Ông ấy bảo tìm anh. Em nói anh ra ngoài mua bữa sáng rồi. Ông ấy đang đợi anh ở quán cà phê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700762/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.