Giải Ngữ cảm động ngước đầu lên, đôi mắt đầy nước, mơ hồ kêu « Tử Mặc ! »
Bàn tay nhỏ bé đưa ra liền được 1 bàn tay nhỏ bé khác ấm áp nắm lấy. 1 trận gió thổi phất qua, Tử Mặc cầm tay nàng mà không hiểu vì sao nàng lại khóc, nhưng đây mà muội muội hắn, hắn không muốn làm cho nàng đau lóng. Hắn muốn hảo hảo bảo hộ nàng, nhưng nàng luôn rất mạnh mẽ, bây giơ đột nhiên ra vẻ yếu đuối, làm cho hắn thấy rất kỳ dị « Muội muội, ngươi không sao chứ ? »
« Không sao ! Ta chỉ là rất cảm động ! Tử Mặc, đây là bí mật của chúng ta ngươi đừng nói cho bất cứ ai biết, được không ? » Giải Ngữ đỏ mắt nói
« Hảo! » Tử Mặc trả lời rất chắc chắn
« Ngươi có thể giúp ta trông chừng Sở ca ca không ? Không được để hắn cưới thê tử ! chờ ta lớn lên ? »
« được ! ta sẽ trông chừng hắn, sẽ không nói cho bất cứ người nào ! »
« Lúc ta không có ở đây, ngươi sẽ giúp ta trông chừng hắn chứ ? » Nàng hỏi, nàng tin tưởng hắn thật sự sẽ giúp nàng, nhưng nghĩ đến chuyện phải rời khỏi, trong lòng nàng rất đau đớn, không biết sự ra đi của nàng có làm cho Sở ca ca tỉnh ngộ, nhận rõ tình cảm của nàng với hắn. Nàng biết mình đang đánh 1 canh bạc, nếu không thắng, cả đời này nàng sẽ mất đi hắn. Chỉ hận sao thời gian không trôi mau 1 chút để nàng lớn lên, nàng rất hận chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-thiep-vuong-gia/262536/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.