Cố Hi bận rộn đến kỳ cục.
Đúng thật như mẹ đã nói với cô nàng vậy, cô nàng có thể phát hiện rất nhiều vấn đề không cách nào phát hiện trong sách khoa khi bước vào thực tiễn, cũng có thể áp dụng những gì học được trong sách giáo khoa vào thực tiễn, nhưng có lẽ là bởi vì cô nàng còn chưa quen thuộc với những việc này, nên khó tránh khỏi luống cuống tay chân, cần phải hao phí nhiều thời gian và tinh lực hơn, không có cách nào thành thạo như mẹ vậy.
Tuy rằng bận rộn, nhưng Cố Hi cũng cảm thấy rất phong phú, chưa từng hối hận.
Đây là con đường mà cô ấy đã chọn.
Hơn nữa, nhìn vào thu nhập càng ngày càng cao trên biểu đồ lợi nhuận, mức độ nổi tiếng của nhãn hiệu càng ngày càng rộng hơn, Cố Hi cũng có một loại cảm giác thành tựu.
Loại cảm giác thành tựu này làm Cố Hi cam nguyện nằm bò trên mặt bàn vùi đầu khổ làm.
Cố Hi cảm thấy sau này nếu mà mình tiếp nhận chức vị của mẹ ấy, trong một đoạn thời gian rất dài, cô ấy cũng sẽ chỉ có thể tiêu hóa phần cơ sở mà mẹ đã đánh xuống cho mình thôi.
Công ty bọn họ chủ yếu là kinh doanh trong ngành sản xuất thực phẩm, nhưng mà cũng có những ngành sản xuất diễn sinh hỗ trợ lẫn nhau, ví dụ như là hậu cần này, đây là chính công ty bọn họ có nhu cầu, đồng thời lại có thể nhận việc làm ăn khác bên ngoài.
Hơn nữa, bởi vì ngành hậu cần này tuyển nhận rất nhiều quân nhân xuất ngũ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-toi-doi-doi-tuong-dinh-hon-voi-nu-chinh/1916538/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.